Buổi trưa, đoàn số một đã hoàn thành xong mười mẫu đất của bọn họ.
Tưởng Á Bình lau mồ hôi trên mặt, cười vui vẻ ra lệnh: “Chiều nay và ngày mai nghỉ ngơi, sau đó chừng nào đi làm tiếp tôi sẽ thông báo cho mọi người sau.”
Trưa hôm nay đoàn văn cũng kết thúc công việc quay về nhà ăn ăn cơm, lúc đi ngang qua đoàn số một, thấy bên này đều đã làm xong việc rồi, đất đai được xới rất tốt, chẳng có gì để bắt bẻ cả, còn có thể thừa ra một nửa thời gian để nghỉ ngơi, sắc mặt của bọn họ thật sự chẳng khác nào cái vỉ pha màu.
Mạnh Hiểu Dĩnh kéo người đi ở trong đám đông, thấy tuy rằng Cung Linh Lung cũng có đổ mồ hôi nhưng lại không có vẻ mệt mỏi gì cả, gương mặt xinh đẹp lại sáng ngời kia bởi vì đổ mồ hôi mà càng thêm hồng hào tỏa sáng, tay của cô cũng không bị mài ra kén, còn có sức để đi ôm con giúp các quân tẩu khác, cô ả ghen tị đến mức mặt mày vặn vẹo trở nên vô cùng dữ tợn.
Nhìn thấy cô nhẹ nhàng thoải mái như thế, lại nhìn mình mệt muốn ngất đi, tay còn nổi đầy bọt nước, một bụng lửa giận tích tụ trong lòng cô ả suýt chút nữa đã bùng nổ.
Nhưng mà nghĩ đến những lời lãnh đạo đã mắng ngày hôm qua, cô ả cũng không dám nổi giận, chỉ có thể thầm phát tiết trong lòng: “Cái thứ chân đất quê mùa, vừa sinh ra đã phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mình thì chỉ là tạm thời đi trải nghiệm lao động mà thôi, không cần phải đi so đo với loại người quê mùa như mụ đàn bà đanh đá này.”
Lục Tĩnh Xuyên xách theo một miếng thịt về nhà, đi từ xa đã nhìn thấy mấy người Cung Linh Lung quay về, anh nhanh chóng bước nhanh về phía cô: “Linh Lung, em làm việc xong rồi à?”
“Ủa, anh Tĩnh, sao anh về sớm thế?”
“Hôm nay kết thúc công việc sớm.”
Lục Tĩnh Xuyên cầm lấy cái cuốc trong tay của cô, thấy Cương Tử của nhà Viên An Bân đang ghé sát vào trên người cô, mắt đỏ lên, trêu chọc cậu bé: “Cương Tử, sao con khóc thế?”
“Mấy ngày nay thằng bé không thấy cha mẹ, sáng nay cứ khóc mãi, dỗ quá trời mà vẫn không chịu nín.”
Cung Linh Lung khẽ nói cho anh nghe, Cương Tử cũng chỉ mới hơn ba tuổi, đang trong giai đoạn nhạy cảm, các chị dâu khác đều có dạy mấy đứa nhỏ trong nhà đừng nhắc đến Trần Nhị Yến, mấy ngày hôm trước cậu bé chơi với bạn bè rất vui vẻ, cũng không nhớ đến cha mẹ, nhưng hôm nay không biết lại như thế nào, xuống ruộng lại liên mồm đòi cha mẹ, dỗ kiểu nào cũng không được.
Sau đó vẫn là Cung Linh Lung lấy kẹo và quả quýt ra cho cậu bé ăn, cậu bé mới không khóc lóc nữa, trên đường đi về cũng ôm chặt lấy chân của cô, muốn cô ôm mình về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-247.html.]
Cung Linh Lung thấy Cương Tử lại bắt đầu mếu máo, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Anh mới đi mua thịt hả?”
“Không phải, ngày hôm qua bọn anh đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đây là phần thưởng.”
Lục Tĩnh Xuyên thấy những người nhà khác cũng đều có mặt ở đây, nói với các chị dâu: “Các chị dâu, trưa nay mọi người đừng nấu cơm, chồng mọi người đã đến nhà ăn nấu cơm rồi, tôi và Linh Lung về nhà nấu miếng thịt này, trưa nay mọi người cùng nhau ăn.”
“Ừ, được rồi.”
Có thịt ăn, đừng nói là các chị dâu vui vẻ, đến cả mấy đứa nhỏ hai mắt cũng đều sáng rực lên.
“Cương Tử, không khóc nha, đi thôi, chúng ta về nhà nấu thịt ăn.”
Cung Linh Lung ôm lấy cậu bé xung phong đi đầu, cũng lớn tiếng hỏi: “Các chị dâu, các chị muốn ăn miếng thịt này kiểu gì đây?”
“Thịt à, cho dù nấu chung với phân thì cũng ngon.” Liêu Thu Hoa nói.
Cung Linh Lung: “...”
Tự nhiên cô hết muốn ăn, cô ấy rõ ràng là đang cố ý.
Tưởng Á Bình trợn trắng mắt: “Liêu Thu Hoa, cô không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi.”
“Ha ha ha.”
Những người khác đều biết tính cách của Liêu Thu Hoa, đều vui vẻ bật cười.
Đến của Lục Tĩnh Xuyên cũng nhịn không được trêu đùa: “Chị dâu Liêu, hay là tôi cắt riêng phần thị nhà chị ra, lại tìm doanh trưởng doanh số một xin ít nguyên liệu nấu ăn đặc biệt, hai vợ chồng chị về nhà nấu ăn riêng ha?”
“Hai vợ chồng của bọn họ có khẩu vị độc đáo, cắt thịt ra, để bọ họ mang về tự nấu riêng đi.” Tưởng Á Bình cũng buồn cười muốn chết.