Xử lý xong những chuyện này, Lục Tĩnh Xuyên đưa cô đến nhà ga, trên đường đi còn dặn dò cô: “Linh Lung, mấy người nhà họ Bạch trông rất ngang ngược lưu manh, em cố gắng đừng đánh nhau với bọn họ. Anh cũng không phải cảm thấy em đánh không lại bọn họ, mà là vì nhóm m.á.u của em khá đặc biệt, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì đó, mất m.á.u quá nhiều, sẽ rất khó tìm được nhóm m.á.u phù hợp để truyền m.á.u cứu mạng cho em kịp lúc.”
Sáng nay lúc cô xét nghiệm biết cô có nhóm m.á.u đặc biệt, Lục Tĩnh Xuyên cũng đã nghĩ đến chuyện này, lúc đó anh còn nói chuyện này với mẹ vợ.
Chuyện này anh không nhắc đến thì Cung Linh Lung cũng biết, kiếp trước cô cũng có chút hiểu biết về nhóm m.á.u gấu trúc này, vô cùng nghiêm túc trịnh trọng gật đầu: “Ừ, em biết rồi, mạng của em quan trọng hơn bọn họ rất nhiều, em sẽ bảo vệ tốt bản thân.”
Thấy cô đã hiểu rõ rồi, Lục Tĩnh Xuyên yên tâm, tiễn cô đến trên xe, chủ động mua vé xe cho cô, trước khi đi còn lấy một quả táo trong túi ra nhét vào tay cô.
“Em cầm theo ăn dọc đường, sáng mai anh sẽ đến bến xe đón em.”
“Được rồi.”
Rõ ràng hai người bọn họ chỉ mới quen biết nhau không được bao lâu, nhưng khi ở chung lại giống như người yêu đã yêu đương với nhau nhiều năm, không hề cảm thấy đối phương xa lạ gì cả.
Kiếp trước Cung Linh Lung chưa từng yêu ai, không nếm được sự ngọt ngào khi yêu đương, kiếp này hình như đã nếm đến rồi, đúng là rất ngọt, có một người bạn trai có sức chiến đấu và độ hấp dẫn max thế này, cảm thấy cực kỳ an toàn, còn có một loại cảm xúc hạnh phúc thỏa mãn không thể nói lên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-117.html.]
Nhìn theo chiếc xe rời đi, Lục Tĩnh Xuyên lập tức quay về nhà dì, bỏ vàng ở trong nhà cất giấu cho kỹ, sau đó lại vội vàng quay về bệnh viện.
Mới vừa đi đến hành lang khu vực nằm viện, đã thấy Tống Thao đang ôm n.g.ự.c đứng canh giữ trước cửa, đang chặn mấy người phụ nữ la lối ồn ào ở bên ngoài.
“Thao, mấy người này là ai vậy?” Lục Tĩnh Xuyên đi đến.
Mấy người phụ nữ này thấy anh quay về, sắc mặt mỗi người đều thay đổi, một người trong số đó nhe hàm răng vàng khè ra nói: “Chúng tôi đến nơi này nằm viện, chọn căn phòng bệnh này, cậu trai trẻ này lại ngang ngược không chịu nói lý, không muốn cho chúng tôi đi vào.”
“Phòng bệnh khi nằm viện là do bác sĩ sắp xếp, không phải do người bệnh tự lựa chọn. Căn phòng bệnh này không phải cho người bệnh bình thường ở, viện trưởng Triệu đã sắp xếp cho cô tôi ở một mình, mấy người muốn nằm viện thì đến phòng bệnh khác ở bên cạnh đi, có ý kiến gì thì đi mà tìm bệnh viện.”
Lục Tĩnh Xuyên biết bọn họ có ý đồ xấu xa, nói xong cũng không cho bọn họ có cơ hội nói chuyện, nói với Tống Thao: “Em đi tìm dì, bảo dì điều vài người ở đồn công an đến đây, cô đang có chuyện muốn báo công an để các đồng chí công an xử lý đây.”
“Dạ được.” Tống Thao phối hợp trả lời.
Mấy người này vừa nghe nói nhà bọn họ có thể điều người từ đồn công an đến, sắc mặt thay đổi kịch liệt, có một người trong số đó quyết đoán rời đi ngay: “Tôi không ở căn phòng này nữa, tôi tìm đại căn phòng bệnh nào ở cũng được.”
Bà ta vừa đi, những người khác cũng không dám gây sự ở chỗ này nữa, lập tức giả vờ giả vịt nói muốn đi tìm mấy căn phòng khác.
Bà vốn dĩ muốn mời một đồng chí công an đến nơi này để báo án, Lục Tĩnh Xuyên bảo Tống Thao đi xử lý chuyện này ngay, còn dặn dò: “Thao, em nhờ dì sắp xếp một công an nữ đến bệnh viện đi, sáng mai Linh Lung mới về được, sắp xếp một đồng chí đến đây hỗ trợ làm cho mấy người bọn họ sợ hãi.”