Mấy người nhà đứng ở bên cạnh nhiều chuyện xì xào bàn tán, mấy người bọn họ cũng không cố ý hạ giọng xuống, Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi đều có thể nghe được rõ ràng, mặt của hai người đen kịt như mực, hiện tại đều cực kỳ hối hận vì đã nhúng tay vào chuyện phiền phức của bà Tiền.
Lúc trước hai người bọn họ cũng ngờ rằng danh tiếng của bà Tiền ở viện gia thuộc lại thối nát đến mức này, còn bị người ta đè dưới đất đánh cho một trận, lúc này mới xông lên lấy lại công bằng cho bà ta.
Nào ngờ bọn họ lại bị bà Tiền lừa dối.
Lúc này ánh mắt của bọ họ khi nhìn về phía bà Tiền trở nên lạnh căm căm, Mạnh Hiểu Dĩnh sợ làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến công việc, vội vàng đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người bà ta, tốc độ nói chuyện cực nhanh, mang theo một chút sốt ruột.
“Chúng tôi đều bị bà ta lừa, bà ta nói những người nhà khác đều cô lập bà ta, có cái gì cũng chỉ có mấy gia đình các cô chia sẻ với nhau, nhưng mà lại không cho bà ta, còn có người ăn h.i.ế.p bà cụ lớn tuổi là bà ta, cho nên chúng tôi mới có lòng tốt đến hòa giải mối quan hệ giữa mọi người.”
Cô ả thay đổi cách nói chuyện, Dương Tiểu Lan cũng không bị cô ả dắt mũi, tiếp tục lớn tiếng la hét: “Lúc trước cô cũng không có nói như thế, cô vừa mới đến đã ra vẻ như mình là cán bộ, mở miệng chỉ trích tôi, đổ hết tội này đến tội khác lên đầu tôi, nắm đầu bắt tôi phải xin lỗi mụ già mất mết này. Nếu không phải cô tự nhiên khi không đứng ra mắng chửi trách mắng tôi, tôi cũng sẽ không giận đến mức mất đi lý trí, nhào lên đánh lộn với mụ già này.”
“Đúng đó, lúc trước bọn họ cãi nhau gần nửa tiếng đồng hồ cũng chưa từng đánh nhau. Là hai cô đến đây, ăn nói quá khó nghe, Tiểu Lan mới tức giận đến mức nhào lên đánh nhau.”
Toàn bộ hành trình Hứa Lộ đều đứng ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy rất rõ, nói xong lại nói: “Còn nữa, lúc nãy cô mới nói cái gì hả? Chúng tôi cô lập bà ta lúc nào? Chúng tôi ăn h.i.ế.p bà ta khi nào hả? Mỗi ngày bà ta đều chạy đến các gia đình tống tiền, đến cả đồ của con nít cũng ăn cướp, mặt dày không biết xấu hổ muốn chết, bà ta không đến ăn h.i.ế.p chúng tôi thì chúng tôi cũng đã thắp nhang cảm ơn lắm rồi.”
Từ nãy đến giờ bà Tiền vẫn chưa nói cái gì, bà ta còn cho rằng đồng chí Mạnh chắc chắn có thể trút giận giúp bà ta, nào biết bọn họ chỉ mới nói chuyện mấy câu, cô ả đã thua trận, lúc này ở trong lòng còn ghét bỏ cô ả quá cùi bắp.
Hiện tại thấy cô ả còn đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên trên người bà ta, bà Tiền lập tức nhảy cẫng lên, giọng nói bén nhọn chói tai: “Mấy người dám vuốt lương tâm nói mấy người không cô lập tôi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-211.html.]
“Cho dù tôi cô lập bà thì sao hả? Bà cũng không nghĩ cái miệng cái bản mặt của mình đi, bà có được mọi người yêu thích à?” Hứa Lộ xụ mặt chửi lại bà ta.
“Vẫn còn có người thích bà đó chứ.”
Dương Tiểu Lan đột nhiên thay đổi cách nói chuyện, chỉ và Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi: “Nè, hai người này thích bà đó, bọn họ không cô lập bà, còn không phân rõ phải trái đúng sai bảo vệ bà, bọn họ thân với bà lắm đó.”
Bị cô ấy mỉa mai chửi bới, Mạnh Hiểu Dĩnh đen mặt nói: “Chị dâu Dương, chị cần gì phải nói móc người ta như thế chứ? Lúc nãy tôi đã nói rồi, chúng tôi bị bà ta lừa.”
“Mấy người bị bà ta lừa, mắc gì bắt tôi bị khinh bỉ bị chỉ trích chứ.”
Hiện tại Dương Tiểu Lan nhìn cô ả kiểu gì cũng cảm thấy ngứa mắt, cô ấy vốn dĩ cũng khá nóng tính, hiện tại nói chuyện cũng rất đanh đá.
“Cô thích lo chuyện bao đồng như thế, vậy thì dẫn bà già thích tống tiền người khác về nhà cô nuôi đi.”
“Tôi là loại người thích nói móc, còn là đồ nhà quê không được giáo dục đó, đồ nhà tôi cho dù có cầm đi cho chó ăn thì cũng sẽ không cho mụ già này.”
“Tôi muốn cô lập bà ta đó, cứ không thích tiếp xúc với mụ già mất nết này đó, tôi có c.h.ế.t cũng sẽ không đoàn kết giúp đỡ yêu thương với hai mẹ con khốn nạn này, cô thích thì đi mà giúp, cô dẫn bà ta về nhà rồi giúp bà ta đi.”
“Cô thích giáo dục người khác thì cũng đừng có giáo dục lên đến trên đầu của tôi, cha mẹ, cha mẹ chồng và chồng của tôi còn chưa bao giờ mắng tôi lần nào, cô không có tư cách, biến đi cho tôi.”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hiểu Dĩnh bị người ta mắng kêu “biến đi”, nước mắt lập tức tràn mi mà ra, tủi thân đến mức òa khóc.