Vu Hỉ Mai cũng không tiếp xúc quá nhiều với mấy người bọn họ, nhưng lại nghe chồng nói đến chuyện của Mạnh Hiểu Dĩnh, nói cho cô biết: “Mạnh Hiểu Dĩnh được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cô ta là người có chức có quyền trong thành phố Hán, toàn bộ bà con họ hàng đều là cán bộ, cô ta còn có một người chú họ nhận chức ở bộ phận hậu cần trong bộ đội.”
“Có được gia thế bối cảnh như thế, người trong đoàn văn công cũng không dám đắc tội với cô ta, đại đa số bọn họ nịnh nọt cô ta, tâng bốc đến mức làm cô ta có chút đắc ý vênh váo.”
Nói thẳng ra là làm cho cô ả ở đoàn văn công vênh váo tự đắc, coi mình như ghê gớm lắm.
Cung Linh Lung nghĩ đến gia thế bối cảnh của cô ả, còn có lẫn cãi nhau hồi sáng nữa, dựa theo tính cách mãi vẫn không chịu hối hận của Mạnh Hiểu Dĩnh, có lẽ sau này bọn họ còn sẽ cãi nhau rất nhiều lần.
Nhưng mà cô lại không sợ hãi gì cả, cha mẹ cô ả có quyền có thế thì cũng không thể nào duỗi tay đến bộ đội được.
Đương nhiên, nếu bọn họ cứ kiên quyết muốn nhúng tay vào việc quản lý của bộ đội, cuối cùng người c.h.ế.t thảm chắc chắn sẽ là bọn họ.
Sau khi quay về phòng, Bạch Thủy Tiên lại lén dặn dò cô: “Linh Lung, có một câu rất hay, Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, hiện tại con đã kết thù với Mạnh Hiểu Dĩnh rồi, cô ta chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua một cách dễ dàng đâu, sau này con có tiếp xúc với cô ta thì phải để ý nhiều hơn, cũng phải đề phòng người nhà của cô ta lén lút giở trò sau lưng.”
“Mẹ, con biết rồi.”
Cung Linh Lung cũng không khinh thường bất cứ loại người nào, nhất là những người phụ nữ tiểu nhân keo kiệt lại có tính cách cực đoan này, cô đã kết thù với Mạnh Hiểu Dĩnh, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cô cũng đoán được đối phương chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù ngược trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-228.html.]
Nhưng mà sắp tới đây cô ả chắc chắn sẽ không dám lộn xộn.
Đến giờ ăn cơm, các doanh trưởng khác đều đã về nhà ăn cơm rồi, Lục Tĩnh Xuyên vẫn chưa đi về, Cung Linh Lung và mẹ cũng không ăn cơm trước, hai mẹ con cầm cuốc xử lý lại mảnh đất trồng rau đã được cuốc sẵn từ mấy ngày trước, dự định chờ thêm vài ngày nữa sẽ lập tức gieo hạt.
Đến gần tối, Lục Tĩnh Xuyên vẫn còn chưa về, nhà chính ủy Triệu ở kế bên cũng đã ăn cơm xong rồi.
Vu Hỉ Mai nói với hai mẹ con bọn họ: “Linh Lung, hôm nay chồng của chị cũng về nhà trễ, chắc là có việc gì phải làm rồi, em với dì nhanh ăn cơm đi, không cần chờ phó đoàn trưởng Lục, chừa đồ ăn cho cậu ấy để trên bệ bếp là được rồi.”
“Chắc là có việc gì đó.” Cung Linh Lung đoán có lẽ anh đang xử lý chuyện buổi sáng.
“Nếu bọn họ có thể về ăn cơm thì thường đều sẽ về rất đúng giờ, nếu không về thì chính là có việc bận rộn gì đó.”
“Có đôi khi bọn họ đột nhiên đi ra ngoài làm việc, đi một lần là mười ngày nửa tháng, thậm chí mấy tháng cũng có, đến cả hành lý cũng không thể về nhà lấy, cũng không thể gửi tin tức gì cho trong nhà.”
“Hiện tại em vừa mới kết hôn với phó đoàn trưởng Lục, mới vừa tùy quân đi đến viện gia thuộc, có lẽ cậu ấy còn chưa kịp nói với em, chờ lâu rồi em sẽ quen thôi.”
Quân nhân là một chức nghiệp đặc biệt, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, có đôi khi đi ra ngoài chấp nhận nhiệm vụ đều là bí mật, người nhà không nên hỏi nhiều, chỉ cần âm thầm ủng hộ là được rồi.
Ngay khoảnh khắc Cung Linh Lung quyết định đi làm gia đình quân nhân thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, cười nói: “Chị dâu, em biết rồi, cảm ơn chị.”
“Cười gì chứ, mọi người đều là trải qua chuyện này mà.” Vu Hỉ Mai cười cười.