Thấy Tần Mộng Lan đuổi theo một đứa nhỏ chạy, la to buộc đứa bé kia phải đi tiểu, Tống Thao đứng ở cửa phòng bệnh cười muốn ngất đi, còn vẫy tay với Bạch Thủy Tiên: “Dì, dì mau đến đây, lại đây coi trò hay nữa, buồn cười c.h.ế.t mất.”
Tiếng Tần Mộng Lan la hét rất lớn, Bạch Thủy Tiên ở trong phòng cũng nghe được, nhìn thấy bà ta rơi vào tình huống này, bà cũng chẳng thương hại đồng tình chút nào.
Cho dù bà ta có bị Bạch Kiến Nhân lừa gạt hay không thì bà ta cũng đã tằng tịu dang díu với ông ta, không có ai buộc bà ta phải lên giường với tên chó đẻ khốn nạn kia, kết cục ngày hôm nay cũng là do bà ta tự tìm mà thôi.
Huống chi ngày hôm qua Lý Sùng đến đây đã từng nói rồi, hiện tại bà ta chỉ đang giả khùng giả điên, cố ý giả vờ thành người bị hại để tránh đi phán quyết của pháp luật, hành vi này của bà ta là vô cùng đáng xấu hổ và đáng giận.
Tần Mộng Lan tóc tai rối bù, điên điên khùng khùng la hét la lối khóc lóc, bác sĩ và y tá muốn kéo cũng kéo không được, mấy người đứng nhiều chuyện xung quanh cũng có người phát hiện ra bà ta có hơi quen mặt.
Bà mối Tiếu cũng là một trong số mấy người nhiều chuyện kia, lúc này đã đi đến, nói với Bạch Thủy Tiên: “Mẹ Linh Lung à, mụ già này có phải là người phụ nữ kiếm chuyện trong phòng bệnh của cô không, hình như có hơi giống đó.”
“Bác gái, không phải giống, là bà ta đó.” Tống Thao nói thẳng cho bà ấy biết.
“Hả? Là bà ta thật à?”
Hai mắt bà mối Tiếu sáng rực lên, chỉ vào Tần Mộng Lan đang điên điên khùng khùng la hét: “Vậy hiện tại bà ta bị gì thế? Không phải hôm trước vẫn còn bình thường sao? Sao mới một ngày đã điên rồi?”
“Hôm trước bà ta rời khỏi nơi này thì lập tức đi đăng ký kết hôn với Bạch Kiến Nhân, ngày hôm qua tổ chức tiệc cưới.”
“Kết quả phát hiện Bạch Kiến Nhân là một tên cặn bã, còn là thái giám, là một tên thái giám không thể giao hợp, hằng năm phải uống thuốc ngâm trong nước tiểu đồng tử gì đó, bà ta đổi lý muốn ly hôn.”
“Tên khốn nạn họ Bạch kia xài đủ loại thủ đoạn mới bám được nhà bọn họ, không muốn ly hôn, nhà mẹ đẻ buộc bọn họ phải ly hôn, kết quả tên rác rưởi họ Bạch kia hét giá trên trời đòi năm vạn mới chịu ly hôn, còn cầm kéo nói muốn tự sát uy h.i.ế.p bọn họ.”
“Mụ già ngu xuẩn này phát hiện ra mình bị lừa, sau đó chịu không nổi kích thích nổi điên, cướp lấy kéo đ.â.m vào người tên rác rưởi chó đẻ họ Bạch này mười mấy nhát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-148.html.]
“Người được đưa đến bệnh viện cứu chữa ngày hôm qua chính là tên chó khốn nạn họ Bạch đó, hiện tại ông ta còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nghe nói là đã bảo vệ tính mạng rồi, nhưng mà xương sống và thần kinh lưng bị đ.â.m gãy, cả đời phải nằm tê liệt trên giường.”
Tống Thao nói không lớn không nhỏ, trực tiếp nói cho mọi người biết đầu đuôi mọi chuyện, làm cả đám quần chúng nhiều chuyện ở xung quanh lại kinh ngạc trợn tròn mắt lần nữa.
“Đáng đời! Đây là báo ứng của mấy con đàn bà lăng loàn không biết xấu hổ.” Một đồng chí phụ nữ đứng trong đám đông phun nước miếng chửi bới.
“Cha của Bạch Linh Lung đúng là tên cặn bã mà.”
“Ui cha, bệnh viện đã chứng minh rồi, Bạch Linh Lung không phải là con gái của tên khốn nạn này, hình như là xét nghiệm m.á.u gì đó, nói là nhóm m.á.u khác nhau.”
“Đúng rồi, tôi quên mất, con bé đó không phải là con của thằng khốn nạn kia, mẹ của con bé là bị tên khốn này lừa đi làm vợ.”
“Thật đúng là buồn cười c.h.ế.t mất, không ngờ bà ta lại lêu lỏng với một tên đàn ông chó má không bản lĩnh kia, hiện tại biết người đàn ông kia bị yếu sinh ly lại hối hận muốn ly hôn, sao bà ta lại đê tiện như thế chứ?”
“Chứ còn gì nữa, đúng là quá đê tiện, cũng không biết cha mẹ bà ta dạy dỗ bà ta kiểu gì nữa.”
“Mụ già này đã già đầu rồi còn không biết xấu hổ, nếu như là ở quá khứ, loại người như bà ta là phải tròng lồng heo.”
“Thằng cha kia cũng là thứ thất đức, Bạch Linh Lung mắng chẳng sai chút nào, nghe nói ông ta còn làm cán bộ lãnh đạo của nhà máy sắt thép nữa đó, ông ta không có đạo đức như thế, chắc là không giữ nổi công việc này đâu đúng không?”
“Chuyện này đã ầm ĩ đến mức này rồi, nếu ông ta còn giữ chức được thì chắc nhà máy sắt thép sẽ bị nước miếng nhấn chìm luôn đó.”
“…”
Tần Mộng Lan cũng không phải điên thật, lúc này vốn dĩ đang giả khùng giả điên, nghe được mấy người ở bên cạnh bàn tán xôn xao, bà ta tức giận đến mức muốn nôn ra máu, nhưng mà bọn họ lại đang nói thật, trong lòng bà ta vừa hận vừa hối hận, nằm rạp cạnh cửa phòng bệnh gào khóc.