Mục lục
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng bọn họ vẫn không thể nghiêm túc xem bộ điện ảnh này.

Lục Tĩnh Xuyên không thèm để ý đến nội dung điện ảnh, hiện tại trong đầu óc đều là tay của vợ anh mềm đến cỡ nào, trong đầu còn đang thử ước lượng kích thước lòng bàn tay của vợ, cả đời này anh cũng sẽ không quên được cảm giác lòng bàn tay mình bao phủ lấy lòng bàn tay vợ lúc nãy.

Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, gió lạnh ập vào trước mặt, cuối cùng đầu óc cũng bị gió thổi tỉnh táo lại.

“Linh Lung, chúng ta đến cửa hàng quốc doanh đi dạo đi, đi mua vài thứ.”

Hiện tại vẫn còn khá sớm, Cung Linh Lung cũng không nghĩ ra nên đi đâu tiếp theo, cho nên đi theo anh: “Được rồi, đi thôi, đi cửa hàng quốc doanh, mua đồ xong rồi anh lại đi nhà sách Tân Hoa với em.”

“Em muốn mua sách gì sao?” Lục Tĩnh Xuyên hỏi cô.

“Mua sách y cơ sở, để mẹ dạy cho em một chút thường thức về y dược.”

Tối hôm qua bọn họ ăn cơm chiều xong đã ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau một lúc lâu, bọn họ đều đã biết Bạch Thủy Tiên từng là sinh viên tốt nghiệp chuyên y ở kinh đô.

Mấy năm nay bà bị mất trí nhớ gặp nạn, hoàn toàn không thể lợi dụng nhưng tri thức chuyên nghiệp mà mình học được, hoàn cảnh hiện tại cũng không phù hợp cho bà làm lại nghề y, mọi người đều cảm thấy rất tiếc nuối thay cho bà.

“Linh Lung, bộ đội có trường học và bệnh viện, năm nay chắc là sẽ có cương vị mới tuyển người, em có muốn đi thử không?”

Lục Tĩnh Xuyên nghĩ đến chuyện mẹ vợ và con gái đều là phần tử tri thức cao cấp, một người là sinh viên, một người là học sinh cấp ba, trình độ văn hóa cao, lúc trước còn từng dạy học ở trường, có lẽ bọn họ cũng không muốn ở nhà làm nội trợ.

“Đến lúc đó xem tình huống như thế nào lại quyết định sau.” Hiện tại Cung Linh Lung cũng không cho anh câu trả lời chắc chắn.

“Được rồi, sau khi quay về anh sẽ để ý.”

Đến cửa hàng quốc doanh, Lục Tĩnh Xuyên kéo cô đến quầy bán đồng hồ nói: “Linh Lung, em chọn một cái đồng hồ em thích đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-169.html.]

“Làm sính lễ sao?” Cung Linh Lung cười hỏi.

“Ừ, chọn đồng hồ mà em thích, máy may, xe đạp và radio thì chờ mẹ của anh đến thành phố Hán lại mua sau.”

Tam chuyển một vang cũng không có quá nhiều sự lựa chọn, chỉ có đồng hồ là có nhiều kiểu dáng để lựa chọn hơn một chút, các kiểu dáng ở kinh đô và thành phố Hán thì thành phố Đàm cũng đều có, giá cả không chênh lệch quá nhiều, mua ở nơi này cũng giống nhau thôi.

Cung Linh Lung đang cần một cái đồng hồ để xem thời gian, trên quầy hàng chỉ có ba kiểu đồng hồ nữ, cô chọn một cái đồng hồ hiệu Hải Thành.

Lục Tĩnh Xuyên thanh toán tiền, mang lên cho cô ngay tại chỗ, mau xong cái này, anh lại đi chọn một đôi giày da, lại thêm một hộp kem bảo vệ da mà các đồng chí nữ đều rất thích cho cô.

Đương nhiên, anh cũng không quên mua hai bình vải đóng hộp mà cô rất thích ăn.

Ra khỏi cửa hàng quốc doanh, Lục Tĩnh Xuyên lại bắt đầu mở ra hình thức mua sắm: “Linh Lung, anh thấy em rất thích ăn cá, trưa nay mua một con cá, về nhà hầm canh ăn, thế nào?”

“Được rồi.”

Cung Linh Lung dựa theo quy tắc phu xướng phụ tùy, anh đi đến đâu, cô đi đến đó, trực tiếp dùng hành vi của mình tôn trọng anh.

Mới vừa đi đến cửa nhà máy chế biến thịt, Cung Linh Lung nhìn thoáng qua thất Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa ở bên kia đường cách đó không xa đang nói chuyện với người nào đó, đôi bên giống như đang giao dịch đàm phán chuyện gì đó, cô vội vàng gọi Lục Tĩnh Xuyên lại: “Anh Tĩnh, anh đi mua cá đi, em nhìn thấy anh cả và chị dâu của tên chó rác rưởi họ Bạch kia, em phải đi nghe lén xem bọn họ muốn làm cái gì.”

Lục Tĩnh Xuyên nhìn thấy tầm mắt của cô, thấy là người phụ nữ từng bị cô lột sạch lúc trước, gật đầu nói: “Được rồi, em đi đi.”

Cung Linh Lung nhanh chóng chạy đến, chạy vòng qua ngõ nhỏ kế bên để nghe lén, chờ đến khi xuất hiện bên cạnh Lý Thúy Hoa thì cô cũng đã ẩn thân rồi.

“Mấy người cũng đi coi nhà rồi, một nghìn sáu, miễn trả giá.”

Cô vừa mới đứng yên đã nghe được Bạch Lão Đại nói một câu như thế, đúng như những gì cô phỏng đoán, bọn họ thật sự muốn bán căn nhà của tên chó khốn nạn họ Bạch kia đi.

Cho dù căn nhà kia là của tên chó rác rưởi họ Bạch, nhưng giấy chứng nhận bất động sản vẫn còn đang nằm trong tay của cô, bọn họ muốn bán nhà lấy tiền à, không có cửa đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK