Giọng của Tần Đức Xuân rất trầm, người quen thuộc với ông ta đều biết ông ta đang rất tức giận, các hành vi dạo gần đây của Bạch Kiến Nhân đã chạm vào điểm giới hạn của ông ta rồi.
Tần Mộng Lan là một đứa luyến ái não, không suy nghĩ quá nhiều, nhưng đầu óc của mấy người nhà họ Tần khác còn rất minh mẫn, bọn họ đều nhìn thấy rõ những toan tính của Bạch Kiến Nhân, thật ra bọn họ đều cực kỳ khinh thường hành vi của ông ta.
“Cha, vậy hiện tại có cần gọi em út về nhà không?”
Tần Hướng Nam nhíu mày hỏi, lại nói: “Mộng Lan là đồ óc heo, nếu không gọi em ấy về, chỉ sợ em ấy lại bị tên kia nói vài ba câu dỗ dành dụ dỗ đi mất.”
“Gọi nó về nhà làm gì, còn chưa mất mặt đủ sao?”
Tần Đức Xuân nghĩ đến mấy người này bị những cán bộ khác chúc mừng một cách mỉa mai, ông ta lại tức giận đến mức muốn đánh người, mặt mày xanh mét: “Hai đứa nó làm loại chuyện không biết xấu hổ kia, lại còn làm lớn chuyện cho mọi người đều biết, ngoại trừ kết hôn thì không còn sự lựa chọn nào khác.”
Nghĩ đến em chồng sắp sửa tái hôn, có lẽ sẽ mở tiệc chúc mừng, con dâu trưởng nhà họ Tần lập tức lộ ra vẻ mặt khó coi xin chỉ thị: “Cha, mẹ, chúng ta có cần đi uống rượu mừng không?”
“Uống rượu mừng gì chứ, cha cũng không muốn mất mặt.”
Tần Đức Xuân nghĩ đến mấy chuyện lung tung rối loạn của bọn họ thì lại nổi trận lôi đình, hiện tại mối quan hệ với nhà họ Dương đang rất quyết liệt, nếu bọn họ còn đi tham dự tiệc cưới, sau này chắc chắn sẽ bị người ngoài chỉ vào cột sống thóa mạ.
Ông ta còn muốn giữ mặt mũi, mặt mũi của nhà họ Tần cũng không thể mất mặt được, cho nên lập tức ra lệnh: “Tất cả mọi người cũng không được đi, nếu Tần Mộng Lan dám quay về khóc lóc thì trực tiếp đuổi cổ nó đi ra ngoài.”
“Dạ vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-115.html.]
Con dâu trưởng nhà họ Tần đang không muốn đi, bà ta cũng cảm thấy rất mất mặt, nếu cha chồng đã lên tiếng, bà ta cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Lúc này Triệu Ngọc Thục không có bất cứ ý kiến gì nữa, ngày hôm nay bà ta bị nhục nhã cảm thấy da mặt nóng rát, nếu còn đi tham gia tiệc cưới thì bà ta sẽ trở thành chê cười trong giới, bà ta không thể mất mặt nữa.
“Cha mẹ, có cần đi điều tra thân phận của vợ trước Bạch Kiến Nhân không?” Tần Hướng Nam hỏi lại.
“Đương nhiên là phải điều tra rồi, nhưng tạm thời đừng hành động.”
Triệu Ngọc Thục mở miệng trước, bàn tay liên tục lắc lư: “Mẹ cứ có cảm giác bọn họ đang nắm được điểm yếu gì đó của Bạch Kiến Nhân, hôm nay cậu ta bị nhục nhã đánh đ.ấ.m như thế, chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng. Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ đi điều tra, cứ để nó đi tra trước, chúng ta yên lặng ở phía sau xem diễn biến là được.”
Ở trong nhà này, uy tín và địa vị của bà ta chỉ xếp phía sau Tần Đức Xuân, bà ta đã ra lệnh, mấy đứa con cháu đều không có dị nghị gì nữa.
Bên phía nhà họ Tần đang thương lượng chuyện phát sinh buổi sáng, lúc này mấy người Bạch Linh Lung lại đang ở trong phòng bệnh ăn cơm, Lục Tĩnh Xuyên mới vừa đến tiệm cơm quốc doanh mua cơm đến, anh không quay về nhà dì để nấu cơm.
Bạch Linh Lung dự tính chiều nay sẽ quay về Ngưu Giác Loan, cô đã nói với mẹ rồi, cô ngồi xe tuyến buổi chiều để quay về huyện Dương, sáng mai lại ngồi xe quay về, tối nay để Lục Tĩnh Xuyên ở lại bệnh viện gác đêm chăm bệnh.
Bạch Thủy Tiên nghĩ đến một chuyện, đột nhiên mở miệng nói: “Linh Lung, con ăn cơm xong lại đến đồn công an đi.”
“Hả? Đi đồn công an làm gì?”
Bạch Linh Lung buông đũa xuống đoán: “Đi báo công an bắt tên chó khốn nạn kia hả?”
“Lúc trước mẹ đã nói cho thằng Thao biết chuyện của tên chó cặn bã đó rồi, chờ lát nữa thằng bé sẽ gọi đồng chí công an đến, mẹ sẽ nói chuyện trực tiếp với bọn họ. Mẹ bảo con đến đồn công an là để con sửa tên trong sổ hộ khẩu lại.”