“Dì Triệu, chuyện này thì không cần dì phải quan tâm đến.”
Bạch Kiến Nhân biết bà ta sẽ phái người đi đuổi g.i.ế.c mình, nhưng mấy năm nay ông ta cũng không phải lăn lộn không công, nếu không thì cũng không thể nào từ một tên vô danh tiểu tốt bước từng bước một đến ngày hôm nay.
Triệu Ngọc Thục nghe xong đột nhiên bật cười, nụ cười rất lạnh: “Hiện tại tôi đã biết rồi, Mộng Lan kết hôn với cậu, ngoại trừ việc nó ngu ngốc vụng về ra, càng có rất nhiều nguyên nhân là do cậu ở phía sau âm thầm tính kế lừa gạt. Nếu đoạn hôn nhân này là do cậu bỏ công bỏ sức tính kế, lãng phí vô số mưu mô, chúng tôi cũng không đứng ra chia cắt uyên ương, hai người không cần ly hôn nữa, sau này hai người các cậu cứ tiếp tục chung sống hạnh phúc với nhau đi.”
Bà ta đột nhiên thay đổi thái độ, Bạch Kiến Nhân xụ mặt, nhưng mà mặt ông ta toàn m.á.u là máu, cho dù có xụ mặt thì cũng không ai nhìn ra.
“Mẹ!”
Lúc nãy Tần Mộng Lan còn cho rằng nhà mẹ đẻ sẽ giúp bà ta thoát khỏi tên cặn bã này.
Hiện tại nghe ý của mẹ nói thì hình như muốn mặc kệ bà ta, bà ta lập tức nhào lên ôm chặt lấy chân mẹ: “Mẹ, con không muốn gả cho tên thái giám c.h.ế.t tiệt này, con không muốn sống với ông ta, mẹ giúp con ly hôn đi. Sau này con sẽ ở lại nhà mẹ đẻ, con sẽ ngoan ngoãn phụng dưỡng mẹ và cha, con không bao giờ ngu xuẩn nữa.”
Hiện tại Triệu Ngọc Thục nhìn thấy bà ta lại lại cảm thấy chán ghét, giơ tay đẩy bà ta ra ngoài, biểu cảm và giọng điệu đều cực kỳ lạnh nhạt.
“Con và nó đã đăng ký kết hôn, cho dù nó là một thằng lừa đảo khốn nạn thì hai đứa cũng là vợ chồng hợp pháp.”
“Con đã hơn ba mươi tuổi, trải qua hai đời chồng, hôm nay rơi xuống tình cảnh như ngày hôm nay, con là người có trách nhiệm lớn nhất. Con lựa chọn con đường này, cho dù đằng trước là vực sâu vách núi, con cũng phải tự nhảy xuống.”
“Hiện tại mạng của mẹ cũng bị nó nắm trong lòng bàn tay, đến cả mạng mình mẹ cũng bảo vệ không nổi, nói không chừng ngày mai sẽ bị nó đi cử báo ngay, mẹ cứu không được con, mẹ cũng sẽ không vì cứu con mà hại cả nhà họ Tần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-136.html.]
“Mẹ với cha con luồn cúi cả đời, hôm nay danh tiếng và mặt mũi vì con mà mất sạch hết, cha mẹ cũng không oán ai trách ai, ai bảo cha mẹ sinh con ra lại không biết dạy dỗ con cho ra trò chứ.”
“Con cũng đừng trách mẹ, nó hét giá trên trời đòi năm vạn, không phải năm trăm hay năm nghìn, số tiền này nhà chúng ta lấy ra không nổi, cho dù lấy ra được thì chúng ta cũng sẽ không đưa cho loại người rắn độc khốn nạn vong ơn phụ nghĩa như nó.”
Nói xong, bà ta giãy dụa đứng lên, ra lệnh: “Thằng cả, đỡ cha con dậy, chúng ta đi thôi.”
“Mẹ.”
Tần Mộng Lan ôm lấy đùi bà ta, không cho đi.
Triệu Ngọc Thục thật sự sắp bị con gái chọc cho tức c.h.ế.t rồi, lúc này bà ta đã xoay người lại, Bạch Kiến Nhân không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt bà ta, bà ta chỉ có thể liều mạng nháy mắt ra hiệu cho đứa con gái ngu xuẩn của mình.
Tần Mộng Lan nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của bà ta, đầu óc đột nhiên thông minh đột xuất, ngầm hiểu.
Bà ta đang muốn mở miệng nói chuyện, Bạch Kiến Nhân lại sốt ruột đến mức lớn tiếng la lối: “Không được đi, nếu không đồng ý với điều kiện của tôi thì ngày hôm nay tôi sẽ tự sát ngay tại chỗ, hàng xóm ở hai bên chắc chắn sẽ cho rằng là mấy người ép tôi phải chết.”
Thấy ông ta còn nhặt kéo rơi dưới đất lên, hiện tại còn kề lên cổ uy hiếp, người nhà họ Tần lập tức nổi giận.
Tần Mộng Lan thấy ông ta còn dám uy h.i.ế.p bọn họ, tức giận đến mức vừa lăn vừa bò nhào đến, nhặt chiếc giày da bị quăng dưới đất lên, điên cuồng đánh ông ta: “Ông muốn tự sát đúng không, ông c.h.ế.t ngay cho tôi, mau đ.â.m vào cổ mình đi, mau đ.â.m c.h.ế.t mình đi.”
“Dù sao thì chồng trước của tôi đã c.h.ế.t rồi, lại c.h.ế.t thêm một đời chồng nữa cũng không có sao hết, ông mau đi c.h.ế.t nhanh lên cho tôi.”
Bạch Kiến Nhân cũng không phải muốn tự sát thật, chẳng qua chỉ là vì muốn lấy tự sát để uy h.i.ế.p nhà họ Tần mà thôi, hiện tại ông ta không còn bất cứ sức lực nào, bị Tần Mộng Lan đánh vài cái là đã đánh rơi kéo xuống đất rồi.