Bạch Linh Lung vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ đã nhớ ra chuyện trong quá khứ rồi hả?”
“Nhớ lại hết rồi.”
Khi Bạch Thủy Tiên trả lời cũng không hề mỉm cười, ánh mắt luôn lạnh nhạt của bà mang theo vẻ đau xót rất sâu.
“Mẹ, có phải ký ức quá khứ không tốt lắm đúng không?” Bạch Linh Lung vội hỏi.
Bạch Thủy Tiên mím môi, khẽ nuốt nước bọt, cũng không trả lời vấn đề này.
Im lặng coi như là cam chịu.
Bạch Linh Lung cũng không hỏi nhiều, tiếp tục đút nước đường đỏ cho bà nói: “Mẹ, chuyện quá khứ đều đã qua đi hết rồi, quên đi quá khứ không tốt, sau này hai mẹ con chúng ta cùng nhau gắn bó làm bạn, sống tiếp những ngày tháng hạnh phúc.”
Bạch Thủy Tiên nghe được lời này lại cong môi lên, đôi mắt hơi đỏ: “Linh Lung, mẹ thật sự rất may mắn mới có được con.”
“Mẹ, có được một người mẹ như thế, con cũng cảm thấy rất may mắn.”
Kiếp trước cha mẹ cũng rất yêu thương cô, nhưng bọn họ bận rộn công việc, rất hiếm khi có thời gian rảnh ở bên cạnh cô, chờ cô lớn lên hơi hiểu chuyện một chút thì bọn họ lại bị người hại chết.
Mà cuộc đời nguyên chủ trải qua lại khác với cô, tuy rằng thằng cha chó đẻ khốn nạn kia rất đáng ghét, nhưng mẹ của cô lại là người mẹ tốt nhất trên đời này.
Hai mẹ con bọn họ gắn bó làm bạn với nhau, mẹ tận tâm nuôi dưỡng dạy bảo cô, cho cô sự bầu bạn tốt nhất, dành hết toàn bộ tình yêu của mẹ lên người cô, thật ra cuộc đời ngắn ngủi của nguyên chủ cũng coi như là hạnh phúc.
Nhìn cô con gái xinh đẹp dịu dàng lại ngoan ngoãn hiếu thảo ở trước mặt, Bạch Thủy Tiên tạm thời đè nén mọi cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, nhẹ nhàng nói: “Linh Lung, con kể lại cho mẹ nghe chuyện xảy ra trong hai ngày hôm nay đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-60.html.]
“Dạ được.”
Bạch Linh Lung đút bà uống xong muỗng nước đường cuối cùng, sau đó mới từ từ kể lại cho bà nghe mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Đương nhiên, cô giấu đi chuyện mình xuyên không và ẩn thân làm chuyện xấu.
Biết được con gái vì muốn kiếm tiền phẫu thuật mà đi xem mắt gả chồng, Bạch Thủy Tiên nhíu mày lại: “Linh Lung, chuyện xem mắt kết hôn này không thể quyết định một cách qua loa được, lát nữa con mời đồng chí kia lại đây, mẹ nói chuyện với cậu ấy một chút.”
“Mẹ, lát nữa anh ấy sẽ đến đây, mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Nãy giờ nói chuyện nhiều như thế, Bạch Thủy Tiên cũng có hơi mệt, nghĩ đến chuyện Bạch Kiến Nhân, lại nói với cô: “Linh Lung, chuyện ông ta muốn ly hôn, con cảm thấy thế nào?”
“Mẹ, loại đàn ông chó đẻ còn thua cả súc sinh này không cần cũng được, con cũng hi vọng mẹ ly hôn với ông ta. Chỉ là chúng ta không thể tha cho ông ta dễ dàng như thế được.”
Lúc trước cho dù nguyên chủ có ghét Bạch Kiến Nhân đến mức nào thì cũng sẽ gọi ông ta một tiếng cha, hiện tại đã thay tim rồi, Bạch Linh Lung tuyệt đối sẽ gọi ông ta là cha nữa.
Bạch Thủy Tiên thấy được vẻ chán ghét và hận ý dày đặc trong mắt cô, thoáng nắm chặt lấy tay cô, trong mắt cũng hiện lên hàn ý lạnh như băng, giọng nói yếu ớt lại có thể nghe thấy rõ ràng: “Linh Lung, Bạch Kiến Nhân không phải thứ gì tốt lành, đúng là một tên cặn bã còn thua cả súc sinh, cho dù con muốn làm thế nào thì mẹ đều sẽ ủng hộ con.”
Nói đến đây, bà hơi tạm dừng, ánh mắt trở nên cực kỳ tàn nhẫn: “Cho dù là đưa ông ta đi ngồi tù hay là b.ắ.n c.h.ế.t thì mẹ cũng sẽ không có ý kiến gì, con cứ việc tự do thoải mái mà làm đi.
“Mẹ...”
Bà đột nhiên bày tỏ thái độ như thế, Bạch Linh Lung có hơi khó hiểu.
“Linh Lung, tạm thời con đừng hỏi quá nhiều, sau này mẹ sẽ nói với con sau.” Biểu cảm của Bạch Thủy Tiên có phần mỏi mệt, tạm thời không có sức nói chuyện với cô.
“Được rồi.” Bạch Linh Lung cũng không hỏi nhiều, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con ở bên cạnh canh chừng mẹ.”