Người lén đi vào phòng bệnh lúc nãy chính là Tần Mộng Lan, bà ta tranh thủ lúc bác sĩ và y tá trực ca đều chạy đến phòng cấp cứu, mới có thể tóm được cơ hội chạy vào, sau đó khóa trái cửa phòng bệnh lại.
Ngày hôm qua bà ta giả ngu giả ngơ, hiện tại ánh mắt lại trở nên vô cùng tỉnh táo, dùng giọng nói dữ tợn âm độc tra hỏi: “Rốt cuộc ông đã viết cái gì trong cuốn sổ sách bị mất kia hả?”
Nửa đêm tối hôm qua mẹ của bà ta đến tìm bà ta, hiện tại bà ta đã biết các lãnh đạo bên trên muốn ra tay với nhà họ Tần, trong một đêm, tất cả các cán bộ có mối quan hệ thân thiết và có ích lợi móc nối với nhà họ Tần đều bị bắt sạch, mẹ của bà ta vô cùng khẳng định rằng cuốn sổ sách mà Bạch Kiến Nhân đánh mất đã bị đưa đến trong tay lãnh đạo thành phố.
Đến tối ngày hôm qua, Tần Mộng Lan mới biết được một ít chuyện bí ẩn của nhà mẹ đẻ, nghĩ đến chuyện hiện tại đều bị Bạch Kiến Nhân phá hủy, cha mẹ sắp sửa không giữ được mạng, tự trách hối hận đến mức xanh cả ruột.
Bà ta không thể giúp được gì cho chuyện của nhà mẹ đẻ, chỉ có thể đi trả lời Bạch Kiến Nhân để chuộc tội.
Bạch Kiến Nhân bị bà ta bóp cổ, không thể nói nên lời, cũng thở không ra hơi, hai mắt bắt đầu trắng dã.
Năng lực cầu sinh của ông ta rất mạnh, vì muốn giữ được tính mạng của mình, ông ta dùng cánh tay còn lành lặn của mình, dùng sức liều mạng móc mắt Tần Mộng Lan.
Mắt bị chọc đau, Tần Mộng Lan bất đắc dĩ chỉ có thể buông ông ta ra, nhưng sau đó nhanh chóng nhào qua đè tay ông ta xuông, hung dữ ép hỏi: “Nói, rốt cuộc ông đã viết cái gì hả? Nếu ông không nói, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ông ngay lập tức, hay chúng ta cùng nhau c.h.ế.t chung.”
“Không, không, có tác dụng gì.”
Giờ phút này đầu óc của Bạch Kiến Nhân lại vô cùng tỉnh táo, thấy bà ta như thế, ông ta đã đoán được cuốn sổ sách kia bị người ta trình lên rồi, có lẽ hiện tại thành phố đã bắt đầu tính sổ.
Tận thế của nhà họ Tần đã đến, tận thế của ông ta cũng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-155.html.]
Nghĩ đến đây, ông ta tuyệt vọng la to: “Chết chắc rồi, mọi người đều c.h.ế.t chắc rồi, tiêu đời, tiêu đời hết rồi.”
Cho dù Tần Mộng Lan có ngốc hơn nữa thì cũng đã đoán được trong cuốn sổ kia ghi lại điểm yếu trí mạng của nhà họ Tần, nghĩ đến chuyện nhà mẹ đẻ của mình bị tên thái giám c.h.ế.t tiệt này hại thê thảm, cuộc sống sung sướng của bà ta cũng bị phá hủy, tức giận đến mức móc ra bình nước tiểu mà bà ta mang từ bên ngoài vào, bóp chặt cằm của ông ta, điên điên khùng khùng đổ hết vào trong miệng của ông ta.
Nước tiểu ngày hôm nay đục hơn ngày hôm qua rất nhiều, vàng khè tanh tưởi, rõ ràng là được tỉ mỉ điều chế rất tốt.
“Ưm…”
Bạch Kiến Nhân dùng hết toàn bộ sức lực liều c.h.ế.t giãy dụa, mặt mày dữ tợn như một con ma, liều mạng lắc đầu đập đầu thật mạnh, dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng để quăng cái bình nước tiểu trong tay bà ta xuống.
Quăng bình nước tiểu xuống rồi, nhưng cũng đã bị đổ không ít vào trong miệng, mùi hôi thối làm người ta không thể nào hít thở nỗi xông thẳng vào khoang mũi, buồn nôn đến mức linh hồn của ông ta muốn bay ra ngoài.
“Ha ha… Ha ha…”
Nhìn thấy dáng vẻ dơ bẩn ghê tởm thê thảm của ông ta, Tần Mộng Lan điên điên khùng khùng bật cười.
Thấy ông ta trợn mắt trắng dã nôn mửa không ngừng, bà ta giống như ác ma tiếp tục chọc vào điểm yếu của ông ta: “Ông nôn ra làm gì chứ, ông đã uống mấy thứ này từ nhỏ đến lớn, phải thích mới đúng chứ, tôi tặng bữa sáng đến cho ông, ông nhớ ăn cho nhiều vào.”
“Có lẽ ông cũng không ăn được bao nhiêu ngày nữa đâu, hôm nay ráng ăn cho nhiều vào, ăn cho no mới được.”
“Ồ, mắc nghẹn rồi à, để tôi tìm nước cho ông nuốt xuống ha.”
“A…”
Khi phòng bệnh đặc biệt vang đến tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa quỷ sầu thần khiếp, các bác sĩ và y tá trong ca trực nhanh chóng xông đến, nhưng cửa phòng bệnh bị khóa trái, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài điên cuồng phá cửa.