Mục lục
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hiểu Dĩnh thấy cô ngang ngược như thế, cũng bị giận điên, gương mặt xinh đẹp trong sáng giận biến thành màu gan heo: “Cung Linh Lung, cô làm thế là đang ăn cướp.”

Cung Linh Lung cười nhạo, không chút khách sáo trách mắng: “Cô là thành viên của đoàn văn công trong bộ đội, lại làm lơ kỷ luật của bộ đội, ngoài miệng thì kêu là là phải đoàn kết yêu thương lẫn nhau, trên thực tế lại vượt quá giới hạn xía vào chuyện người khác, còn ảnh hưởng đến sự đoàn kết của viện gia thuộc. Cô còn không phân rõ đúng sai trắng đen, chỉ trích gia đình quân nhân, làm cho nhiều người tức giận lại còn không biết tự mình ngẫm lại, biết rõ mình làm sai lại cứ kiên quyết không chịu hối cải.”

“Loại người tư tưởng có vấn đề như cô mà còn đến trách tôi là ăn cướp, đúng là làm tôi cười đến rụng răng mất.”

Nói xong, cô quăng đồ trong tay xuống: “Ớt băm do tôi làm rẻ mặt chẳng có tí giá trị gì, nhưng mà mấy thứ này của cô lại rất đáng giá, nhưng mà cô cũng yên tâm đi, cho dù tôi có nghèo hơn nữa thì cũng sẽ không sử dụng đồ của cô, tôi còn sẽ học tập theo tấm gương của cô, của người phúc ta, tạo thành danh tiếng thiện lương hào phóng cho chính mình.”

Cô đưa mấy thứ cầm trong tay cho chính ủy Triệu, thái độ vô cùng quyết đoán nói thẳng: “Chính ủy Triệu, mấy thứ này miễn cưỡng cũng có thể bán được ba trăm đồng, phiền anh đổi thành lương thực và vật dụng tương ứng, dùng danh nghĩa của gia đình quân nhân để quyên tặng cho những thương binh lớn tuổi bơ vơ không nơi nương tựa đi.”

Chính ủy Triệu cầm mấy thứ này, nhìn chằm chằm vào cô, cũng không nói tiếng nào.

Hai chân Mạnh Hiểu Dĩnh đạp lên sàn nhà lạnh như băng, lúc này chân đã lạnh đến cứng đờ, thấy cô lại quyên tặng hết toàn bộ vật dụng đắt đỏ của bọn họ, hai người đều giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn vặn vẹo.

Chính ủy Triệu nghiêng đầu vừa lúc nhìn thấy được sắc mặt của hai người, Cung Linh Lung cũng nhìn thấy, cô đột nhiên mỉm cười, mở miệng trực tiếp đặt hai người lên trên giá lửa nướng.

“Thiện lương hào phóng, thích giúp đỡ người khác, mỗi người ở đoàn văn công đều là người tốt thích giúp đỡ người khác, tôi cũng không chiếm mấy thứ này của hai cô làm của riêng, mà chuyển giao đi làm việc thiện thay cho hai cô, không lẽ các cô không muốn à?”

“Đồng ý.”

Đã đến nước này, hai người bọn họ cho dù có không muốn nữa thì ngoài miệng vẫn cứ phải đồng ý, chờ chuyện này qua rồi còn không thể đi đòi lại được.

Tiền lương và tiền trợ cấp trong đoàn văn công cũng không khác các binh lính bình thường là bao, nếu bọn họ muốn mua lại những thứ bị cột lấy đi này thì cũng phải mất gần hai trăm đồng, bọn họ phải ăn uống tiết kiệm một năm mới có thể mua lại được.

Nghĩ bọn họ chỉ là lo chuyện bao đồng một lần lại tổn thất nhiều như thế, hai người đều giận đến mức ruột gan phèo phổi đều đau nhức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-218.html.]

Quan trong nhất là bị mất sạch mặt mũi, công việc còn bị ảnh hưởng, năm nay bọn họ đừng hòng cạnh tranh chức vụ tiên tiến trong đoàn văn công nữa.

Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dĩnh suýt chút nữa đã nôn ra máu, cô ả cố chịu tức giận, cúi đầu nói: “Chính ủy Triệu, mấy thứ này cứ làm theo những gì đồng chí Cung Linh Lung nói đi, tôi không có ý kiến gì cả, mọi chuyện đều do anh quyết định.”

“Cô quay về lại đi học lại một khóa giáo dục tư tưởng.” Chính ủy Triệu lạnh nhạt nói một câu.

“Vâng.”

Hai người không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, mang vớ chạy mất.

Hai người bọn họ đi rồi, chính ủy Triệu mới bắt đầu chuyện nội bộ của viện gia thuộc, nhìn thoáng qua hai mẹ con bà Tiền, nói với những người khác: “Người nhà của phó doanh trưởng doanh số hai, ham món lợi nhỏ ăn cướp đồ của người khác, các gia đình cứ ghi chép lại số lượng rồi báo cáo cho đồng chí Tưởng Á Bình, cho dù là nhỏ đến cọng hành cũng ghi lại, báo cáo ghi chép lại rõ ràng cho tôi, chờ tan ca tôi sẽ lại đến xử lý.”

Nói xong, chính ủy Triệu lại nhìn về phía Chu Lan Cầm gật đầu, vội vội vàng vàng đạp xe đạp quay về văn phòng của bộ đội.

Anh ấy vừa đi, hai mẹ con bà Tiền lập tức trở thành đối tượng bị lên án công khai.

Bình thường hai mẹ con bọn họ đều rất ngang ngược, nhất là bà Tiền, bà ta ỷ vào mình là người già lớn tuổi, thường xuyên đi cướp cải trắng nhà này, trộm củ cải đỏ của nhà khác, có đôi khi con nít có viên kẹo hay quả trứng gà gì đó, bà ta cũng sẽ chạy lên cướp nhét vào trong miệng của mình.

Tất cả các quân tẩu ở viện gia thuộc đều từng cãi nhau với bà ta, nhưng bà ta lại là một người lưu manh mặt dày, đã quen thô bỉ ngang ngược rồi, mấy cô vợ trẻ tuổi lại không đánh nhau hay mắng chửi thẳng bà ta.

Mấy người bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện, trêu chọc thêm phiền phức cho chồng, vẫn cứ luôn nhịn hết lần này đến lần khác, không ngờ cuối cùng lại làm cho bà ta càng lúc càng thêm ngang ngược vô lý hơn nữa.

Hiện tại nhìn thái độ của chính ủy Triệu, rõ ràng là muốn bắt hai mẹ con bọn họ ra xử lý, lúc này mọi người lập tức ùa lên kể tội, nối đuôi nhau đi đến chỗ Tưởng Á Bình đăng ký.

Hai mẹ con bà Tiền gân cổ la hét ngăn cản, nhưng hôm nay mọi người đều đoàn kết đồng lòng, cho dù bọn họ có la lối lớn hơn nữa thì cũng không có bất cứ cách nào.

Chuyện sau đó Cung Linh Lung cũng không nhúng tay vào, quay về nhà cùng với mẹ chồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK