“Tôi không có lấy mười lăm cây, chỉ có năm cây.”
Bạch Kiến Nhân đã xác định, bà đã khôi phục lại ký ức, chắc chắn là lần này đầu óc bị thương, nhân họa được phúc, nghĩ đến chuyện này, lập tức nổi giận muốn chết.
Lúc này ông ta thật sự oán hận mấy con quỷ hút m.á.u dưới quê đến cùng cực.
Cái đám của nợ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chỉ biết thêm phiền phức cho ông ta, nếu không phải bọn họ làm xằng làm bậy, Bạch Thủy Tiên cũng sẽ không xảy ra chuyện, con điên Bạch Linh Lung cũng sẽ không chạy đến thành phố Đàm nổi điên, danh tiếng và công việc của ông ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cũng sẽ không bị người ta cười nhạo.
Bạch Thủy Tiên không thèm liếc nhìn ông ta cái nào, mặt lạnh tanh nói: “Tôi nói mười lăm cây thì là mười lăm cây, ông không có tư cách cò kè mặc cả với tôi. Nếu ông còn nói nhảm nữa, mười lăm cây sẽ biến thành năm mươi cây.”
“Bạch Thủy Tiên, bà đủ ác.”
Từ trước đến nay Bạch Kiến Nhân không phát hiện thì ra bà cũng là một người mặt dày vô sỉ, lần này lại bị bà ta chọc giận đến ứa gan.
“Tôi học tập từ ông đó, cảm ơn ông đã dạy dỗ tôi suốt hai mươi năm qua, tôi sẽ không đóng tiền học phí.”
Trên mặt Bạch Thủy Tiên không có chút cảm xúc d.a.o động nào cả, vẫn cứ rất bình tĩnh, lời nói ra lại làm người ta tức muốn ói máu, tiếp tục lạnh nhạt nói nữa: “Chuyện thứ hai, hiện tại ông lập tức ở trong bệnh viện thành phố xét nghiệm ADN với Linh Lung, chứng minh ông và con bé không có quan hệ huyết thống, không phải là cha con ruột.”
Rầm!
Bà vừa nói xong, hai mắt Bạch Kiến Nhân như muốn nổ tung, nhìn thoáng qua Bạch Linh Lung, chửi ầm lên: “Bạch Thủy Tiên, mày đúng là thứ đê tiện, mày dám cắm sừng tao.”
“Bốp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-93.html.]
Bạch Linh Lung sải bước tiến lên, thưởng cho ông ta một bạt tai vang dội.
Lão Nghiêm vừa mới bị mấy chữ “không phải cha con ruột” làm cho giật thót cả mình, không hề chú ý đến Bạch Linh Lung, chờ ông ta phản ứng lại thì Bạch Kiến Nhân đã bị cô tát cho lảo đảo rồi.
Ông ta vội vàng chạy đến đỡ, còn chưa kịp nói gì, Bạch Kiến Nhân đã giống như một con sư tử thô bạo, cuồng loạn la lối: “Bạch Linh Lung, cái thứ khốn nạn đê tiện, mày lại đánh tao cái nữa thử xem.”
Kêu đánh là đánh ngay.
Bạch Linh Lung xách cây gậy gỗ giấu dưới đáy giường lên, chỉ thẳng vào ông ta sắc bén nói: “Đây là ông bảo tôi đánh đó nha, tôi chiều ý ông ngay đây.”
“Anh Bạch, đi thôi.”
Lão Nghiêm vội vàng kéo Bạch Kiến Nhân sang một bên, đứng cản giữa hai người bọn họ, cẩn thận nhìn Bạch Linh Lung sắp sửa nhào lên đánh nhau, đứng ra giảng hòa: “Bạch Linh Lung, chuyện gì cũng phải từ từ, nơi này là bệnh viện, nếu cô dám đánh người thì tôi sẽ lập tức đi gọi bảo vệ đến ngay.”
“Ha.”
Bạch Linh Lung cười lạnh, cũng không buông gậy xuống, dùng ánh mắt chán ghét nhìn về phía Bạch Kiến Nhân: “Cái thứ đê tiện khốn nạn chó đẻ này, ông mà còn dám mở miệng phun phân bừa bãi, tôi sẽ đánh gãy cái chân chó của ông ngay.”
Lão Nghiêm thấy cô không muốn đánh nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra ông ta cũng sợ lắm, con nhỏ Bạch Linh Lung này đánh người rất ác, nếu thật sự đánh nhau, ông ta chưa chắc là có thể chiếm được thượng phong.
Hôm nay bọn họ đến đây là để thương lượng công việc chứ không muốn đánh nhau, không thể làm chậm trễ chuyện chính được, ông ta quay đầu khẽ khuyên nhủ: “Anh Bạch, anh bình tĩnh chút đi, chính sự mới là quan trọng, mấy chuyện khác sau này chúng ta lại tính sổ sau.”
Thấy tên cặn bã này không nói gì nữa, Bạch Thủy Tiên lạnh lùng nhìn ông ta, tiếp tục chọc trúng chỗ đau của ông ta: “Lúc trước ông thừa dịp tôi mất trí nhớ, lừa tôi về nhà họ Bạch thì tôi đã có thai rồi, Linh Lung là con của chồng trước của tôi, còn chuyện cha ruột của Linh Lung thì ông không cần thiết phải biết. Còn chuyện cơ thể của ông, chắc là ông còn hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, ông làm nhiều chuyện ác độc như thế, gặp phải báo ứng, đời này nhất định phải tuyệt chủng tuyệt căn.”