Mấy người Triệu Ngọc Thục rời đi trong vô số ánh nhìn chăm chú sắc bén hơn cả kim châm, mặt bọn họ đều đen kịt giống như đáy nồi, tế bào toàn thân bốn người đều toát ra lệ khí, làm mấy người đứng nhiều chuyện ở bên cạnh đều không dám đến gần.
“Bốp!”
“Bốp!”
Đi ra khỏi bệnh viện không xa, hai cái tát vang dội đã rơi xuống mặt Bạch Kiến Nhân và Tần Mộng Lan.
Từ nãy đến giờ Triệu Ngọc Thục vẫn luôn áp chế lửa giận, hiện tại lập tức bùng nổ hoàn toàn, lửa giận lan ra, chỉ thẳng vào mặt hai người bọn họ mắng mỏ: “Hai thứ khốn nạn súc sinh, mặt mũi nhà họ Tần đều bị hai đứa mày làm mất sạch rồi.”
“Mẹ!”
Tần Mộng Lan vốn dĩ cũng đang rất tức giận, lại bị mẹ tát cho một cái, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa.”
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái ngu như heo thế này, cút đi cho tôi.”
Triệu Ngọc Thục giận đến mức đầu tóc muốn dựng ngược lên hết, đôi mắt không quá to lại đầy khôn khéo tràn ngập lửa giận, chỉ vào bà ta nổi trận lôi đình mắng: “Từ hôm nay trở đi, chị không được phép bước chân vào nhà họ Tần nửa bước, tôi coi như không sinh là một đứa khốn nạn như chị, chị không biết xấu hổ đi ra ngoài mất mặt như thế, vậy thì cứ tùy chị, đừng có làm tôi cũng bị mất mặt theo.”
Thấy bà ta muốn cắt đứt mối quan hệ với Tần Mộng Lan, Bạch Kiến Nhân sốt ruột, vội vàng mở miệng khuyên nhủ: “Dì Triệu, dì đừng…”
“Cậu ngậm miệng lại cho tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-112.html.]
Ánh mắt Triệu Ngọc Thục nhìn ông ta lạnh lẽo như băng đao, bà ta biết rất rõ trong lòng ông ta đang tính toán cái gì, bà ta còn đang nổi nóng, không muốn nghe ông ta nói nhảm thêm nửa câu, gân cổ lên gào thét: “Cậu cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, hai người cút đi hết cho tôi.”
Nói xong, bà ta mang theo lửa giận hừng hực, nổi giận đùng đùng rời đi.
“Hu hu hu…”
Tần Mộng Lan thấy mẹ nói thật, vừa hoảng loạn, sợ hãi lại hối hận, nhưng lại không dám đi lên đụng vào lửa giận của bà ta, chỉ biết ngồi xổm dưới đất gào khóc.
Thấy đến lúc này rồi mà bà ta lại chỉ biết khóc, đến cả việc đuổi theo cũng không chịu đuổi, Bạch Kiến Nhân bực bội muốn chết, nhưng lại chỉ có thể cố kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mộng Lan, em đừng khóc, hiện tại dì Triệu còn đang nổi nóng, để dì ấy bình tĩnh lại đã. Chờ dì ấy bình tĩnh rồi, chúng ta lại quay về xin lỗi, lại nói ngọt dỗ dì ấy, dì ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho chúng ta.”
Lão Nghiêm đứng ở một bên yên lặng quan sát, không mở miệng nói chuyện nữa, trong lòng lại không lạc quan giống như ông ta.
Tuy rằng ngày hôm nay là hai người bọn họ đã mất sạch mặt mũi, nhưng mặt của nhà họ Tần cũng bị Bạch Linh Lung đạp xuống dưới chân, bà Tần còn bị Bạch Linh Lung chỉ trích mắng mỏ ngay trước mặt nhiều người như thế, hiện tại bà ta lại không thể trả thù trút giận với hai mẹ con bọn họ, chỉ có thể xả giận lên hai người bọn họ mà thôi.
Tần Mộng Lan vẫn cứ khóc mãi, cho dù Bạch Kiến Nhân khuyên như thế nào cũng không có tác dụng, lúc nãy ông ta cũng bị chọc giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau, mặt cũng bị đánh sưng vù, toàn thân đều đau điếng, hoàn toàn không có quá nhiều kiên nhẫn để khuyên nhủ bà ta.
Ông ta khuyên bảo vài câu, thấy bà ta không chịu nghe, cũng nổi giận: “Có phải em cảm thấy lúc nãy mình bị chê cười chưa đủ đúng không? Còn muốn bị người ta chê cười giữa đường nữa mới hài lòng hả?”
Thấy ông ta lên giọng, còn dám quát bà ta, Tần Mộng Lan đột nhiên ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu mắng ông ta: “Bạch Kiến Nhân, lúc nãy mẹ tôi mắng không sai mà, anh chính là một thằng khốn súc sinh. Hiện tai mẹ của tôi vừa mới đi, anh đã không giả vờ nữa, lộ ra đuôi cáo rồi, tôi đúng là bị mù mới đi theo anh.”
“Mộng Lan, em ăn nói bậy bạ cái gì đó."
Hiện tại ngoại trừ quấn lấy Tần Mộng Lan ra, Bạch Kiến Nhân đã không còn đường nào khác để đi nữa, nhìn thấy gương mặt xấu xí của bà ta, cho dù có cảm thấy ghê tởm buồn nôn thì cũng đành phải chịu đựng.