Tống Thao cũng nhìn thấy được đối phương, mẹ cậu ấy làm việc ở đồn công an, từ nhỏ cậu ấy đã đi theo cha mẹ học tập không ít kinh nghiệm, suy nghĩ tỉ mỉ nhạy bén, nhìn thoáng qua đã phát hiện ra khác thường ngày.
Hai anh em ăn ý liếc nhìn nhau, trước khi đối phương quay đầu nhìn lại, xách theo cà mên vô cùng bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà khi đi đến cầu thang thì lại quẹo vào lên thẳng lầu hai.
Lưu Mãnh đuổi theo quan sát bóng dáng của bọn họ một lúc, khí chất và tuổi tác của hai người này thì phù hợp điều kiện, nhưng mà lại lên lầu hai, có lẽ không phải người mà anh Bạch nói.
Lục Tĩnh Xuyên ở lầu hai dạo một vòng, đi theo hướng khác xuống lầu, lặng lẽ vòng ra phía sau phòng bệnh.
“Cốc cốc!”
Cửa sổ thủy tinh ở phía sau bị người gõ nhẹ, Bạch Linh Lung đứng dậy đi qua, thấy Lục Tĩnh Xuyên đứng ở bên ngoài, vội vàng mở cửa sổ ra, hỏi anh: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Lục Tĩnh Xuyên vừa lúc cũng nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, hỏi lại: “Linh Lung, mẹ em chuyển sang phòng bệnh thường lúc nào thế?”
“Ăn sáng xong không bao lâu đã về rồi.”
Bạch Linh Lung thấy xung quanh chỉ có một mình anh, lại hỏi: “Sao anh không đi vào từ cửa chính?”
“Linh Lung, bên ngoài có người đang theo dõi em.”
“Hửm? Có người theo dõi tôi?”
Từ nãy đến giờ Bạch Linh Lung vẫn chưa từng đi ra ngoài, không rời khỏi mẹ nửa bước, nghĩ đến chuyện lúc trước, cô nhíu mày đoán: “Lúc ăn sáng xong đi về, tên cặn bã khốn nạn kia lại đến đây, buộc tôi làm thủ tục ly hôn thay cho mẹ, bị tôi đánh cho một trận, không lẽ người này là do ông ta phái đến hả?”
“Linh Lung, tạm thời em đừng ra khỏi phòng bệnh, để anh đi điều tra tên đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-62.html.]
Lục Tĩnh Xuyên đưa cà mên cho cô, nói với cô: “Anh nấu canh gà, dì đã tỉnh, cần phải bồi bổ nhiều hơn, em đút cho dì uống canh gà tẩm bổ đi.”
Bạch Linh Lung vô cùng cảm động, cười cảm ơn: “Lục Tĩnh Xuyên, cảm ơn anh.”
“Anh là chồng tương lai của em, không cần phải nói hai chữ cảm ơn.”
Từ trước đến nay Lục Tĩnh Xuyên chưa bao giờ nói chuyện kiểu này, nói xong cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, nói xong còn nhìn cô cười cười.
Bạch Linh Lung trợn trắng mắt nhìn anh: “Anh có thể đi rồi.”
Anh không xấu hổ, ngược lại cô lại xấu hổ một chút, lỗ tai bắt đầu hơi nóng lên.
Lục Tĩnh Xuyên nhìn thấy cô trợn trắng mắt là muốn cười, trợn mắt thành thạo thật, anh thật sự chưa từng thấy ai trợn trắng mắt mà lại đẹp được như cô, tiếng nói trầm thấp êm tai lại mang theo chút ý cười: “Bữa tiệc trưa hôm nay em cũng không cần đến, anh đi mời Lý Sùng ăn cơm, lát nữa anh sẽ đến đưa cơm cho em.”
“Được rồi.” Bạch Linh Lung lấy mười đồng tiền đưa cho anh, cười tươi rói nói: “Các anh gọi thêm mấy món ngon, cũng thay tôi xin lỗi anh Lý.”
“Không cần đưa tiền, sau này tiền của anh đều là của em, xài tiền của anh cũng như xài tiền của em thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên da mặt dày nói xong câu này rồi đi ngay, để lại Bạch Linh Lung đứng một mình bên cạnh cửa sổ nghiến răng nghiến lợi.
“Linh Lung, ai ở bên ngoài thế?”
Lúc Bạch Thủy Tiên tỉnh lại thì đã nghe được con gái đang nói chuyện với người ta, loáng thoáng nghe được đó là tiếng của một người con trai, nhưng đầu bà còn chưa thể nhúc nhích, chỉ đành chờ cô nói chuyện xong mới hỏi.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”
Bạch Linh Lung quay về ghế ngồi xuống, chỉ ra ngoài cửa, khẽ nói với bà: “Lúc nãy là Lục Tĩnh Xuyên đến, anh ấy mang canh gà cho chúng ta, anh ấy phát hiện có người ở ngoài cửa theo dõi con, cho nên mới không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa sổ đưa vào cho con.”