“Được rồi, còn khá sớm, chúng ta đi về bệnh viện trước đi.”
“Bọn họ tổ chức hôn lễ, em cũng phải tặng cho bọn họ một món quà tái hôn mới được, hôm nay em phải đạp mặt mũi ông ta xuống cống ngầm, cho ông ta ở dưới đó suốt đời.”
Lúc bọn họ đi vào bệnh viện thì Bạch Thủy Tiên đã ăn sáng xong từ lâu rồi, bác sĩ cũng đã đến thay thuốc cho bà, lúc này đang chậm rãi ăn cam.
Biết vòng tay cổ của mình đã bị Bạch Kiến Nhân ăn trộm, sắc mặt của bà trở nên vô cùng khó coi, bắt đầu tự trách bản thân: “Linh Lung, cho dù phải trả giá đắt thế nào thì nhất định phải lấy được vòng tay về giúp mẹ.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, trưa nay con sẽ lập tức đi đòi ngay, nếu ông ta không trả, con sẽ đánh đến chừng nào ông ta chịu trả thì thôi.”
Lúc nãy ở trên đường đi, cô đã nghe Lục Tĩnh Xuyên nói về kế hoạch của thành phố, sáng nay dượng Tống đã cho anh một câu trả lời khẳng định, muộn nhất là sáng ngày mai sẽ lập tức ra tay với những người bị ghi trong cuốn sổ kia, không bao lâu sau sẽ đến lượt tên chó đẻ cặn bã họ Bạch kia, hiện tại cô còn có thể tùy ý xử lý tên khốn nạn cặn bã rác rưởi kia.
*
Buổi trưa, Bạch Kiến Nhân bày hai bàn tiệc trong ký túc xá để chúc mừng, sáng nay ông ta vội vàng đi mua vài món mặn về, còn chuẩn bị thuốc lá, rượu và kẹo mừng, ngoài cửa còn dán chữ hỉ màu đỏ, trông cũng có chút không khí vui mừng lúc kết hôn.
Ông ta rất coi trọng buổi hôn lễ này, tối hôm qua đã uống thuốc, vết bầm tím trên mặt đã phai mờ đi không ít, hôm nay ông ta còn mặc áo quần bông mới tinh, sáng sớm còn thức dậy sửa soạn mặt mày sạch sẽ, trông cũng ra dáng ra hình.
Tần Mộng Lan cũng giống như vậy, bà ta mặc vào áo bông mới, n.g.ự.c gắn hoa hồng đỏ, mặt trét một lớp phấn dày, che khuất toàn bộ dấu vết bầm xanh trên mặt,cái miệng sưng vù cũng thoa son đỏ rực, mới sáng sớm đã đứng trước cửa chờ khách đến chúc mừng.
Rõ ràng hôm nay là ngày vui, nhưng sắc mặt của hai người lại không hề vui vẻ như trong tưởng tượng, khi có bạn bè thân thiết đến chúc mừng, bọn họ đều cười có vẻ rất miễn cưỡng.
Mãi đến mười một giờ rưỡi qua đi, người nhà họ Tần cũng không hề xuất hiện, Tần Mộng Lan tủi thân đến mức suýt chút nữa đã bật khóc thành tiếng.
“Ủa, hai người này là ai thế?”
“Chưa gặp bao giờ, có khi nào là bà con họ hàng của nhà Bạch Kiến Nhân không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-127.html.]
Cung Linh Lung và Lục Tĩnh Xuyên vừa mới đến đã nhanh chóng trở thành trung tâm của sự chú ý của hàng xóm hai bên nhà.
Hai người bọn họ lạ mặt, hàng xóm trong khu dân cư cũng chưa từng gặp qua, lại đều là trai xinh gái đẹp, mọi người đều cực kỳ tò mò với thân phận của bọn họ.
Hai người cũng không trả lời câu hỏi của mọi người, leo cầu thang lên thẳng lầu ba.
“Bọn mày đến đây làm cái gì?”
Hai người bọn họ vừa mới đến cửa cầu thang lầu ba, Tần Mộng Lan đứng ở trước cửa đón khách lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng trở nên cực kỳ chói tai.
Bạch Kiến Nhân vốn dĩ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với bạn bè, lập tức xông ra hỏi: “Mộng Lan, ai đến đó?”
“Là tôi nè.”
Cũng không biết Cung Linh Lung lôi con d.a.o chẻ củi từ chỗ nào ra, còn đứng từ xa đã chĩa thẳng vào bọn họ: “Nghe nói hôm nay hai người tổ chức hôn lễ, tôi đến đây chúc mừng cho hai người nè.”
Thấy tên sát tinh này lại đến nữa, Bạch Kiến Nhân sợ đến mức mặt mày trắng bệch, lập tức lôi kéo Tần Mộng Lan vào phòng, hoang mang rối loạn khóa trái cửa phòng lại.
“Chủ nhiệm Bạch, anh làm sao thế?”
Khách khứa ngồi trong phòng đều đứng lên, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.
Bạch Kiến Nhân còn chưa kịp trả lời, cửa đã phát ra tiếng vang, sức đá mạnh đến mức cửa thủy tinh đều run lên.
“Hai cô cậu làm cái gì đó?”
Một lãnh đạo của nhà máy sắt thép ở trong phòng kêu to.
“Những người không liên quan đều câm miệng lại hết cho tôi, tôi đến đây tìm thằng ch.ó khốn nạn Bạch Kiến Nhân tính sổ.”
Cung Linh Lung nói xong giơ đao c.h.é.m lên cửa kính, trực tiếp đập nát cửa kính.