Hai mẹ con ăn cơm xong, ngồi trong phòng khách đọc sách, chờ mãi đến mười giờ tối, Lục Tĩnh Xuyên vẫn chưa về, hai người bọn họ đành phải tắt đèn đi ngủ trước.
Cũng không biết cô ngủ bao lâu, cơ thể ấm áp quen thuộc nằm lên giường.
Trong tiềm thức của Cung Linh Lung vẫn còn đang nhớ thương đến anh, buổi tối ngủ cũng không quá sâu, anh vừa vén chăn lên nằm xuống là lập tức tỉnh lại, xoay người về hướng của anh: “Anh về rồi à.”
“Anh đánh thức em à.”
Lục Tĩnh Xuyên duỗi tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, cúi đầu hôn lên trán cô nói: “Linh Lung, những lúc anh không có ở nhà thì em cũng phải đi ngủ đúng giờ, đừng lo lắng cho anh.”
“Từ từ em sẽ quen thôi.” Cung Linh Lung lười biếng dựa vào trong lòng n.g.ự.c anh hỏi: “Chiều nay anh có ăn cơm đúng giờ không hả?”
“Có ăn.”
Cả ngày hôm nay anh đều đang thẩm vấn bốn người kia, đồ ăn là chiến hữu đến nhà ăn mua về cho ăn, vẫn ăn uống đúng hạn.
Bọn họ đã xác định được thân phận của bốn người bắt được trong núi ngày hôm qua, bốn người này đều là người cứng đầu, bọn họ dùng vô số phương pháp mới cạy ra miệng của bọn họ, chỉ có điều vẫn không thể đào ra được thân phận của gián điệp trốn bên trong quân khu.
Lần này nếu không phải cô phát hiện kịp lúc thì những bố trí cơ mật bên trong bộ đội đã bị tiết lộ ra bên ngoài, Lục Tĩnh Xuyên nhẹ nhàng nói với cô: “Linh Lung, lần này em lập được công lớn, tư lệnh và chính ủy đều khen ngợi và có khen thưởng cho em, nhưng mà vẫn còn chưa tìm được người trốn tránh ở trong bộ đội, để tránh mang đến nguy hiểm cho em, cho nên bọn họ quyết định không thông báo cho mọi người biết.”
“Ừ, mọi chuyện đều nghe theo kế hoạch của các anh.”
Cung Linh Lung không có ý kiến gì, cũng nói một câu có vẻ vô cùng hiên ngang hào hùng: “Mỗi người đều có trách nhiệm tiêu diệt gián điệp của quân địch, em là gia đình quân nhân, đương nhiên là càng phải đứng ra làm gương tốt.”
“Vợ của anh là giỏi nhất, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn loại trừ được đặc vụ của địch, đánh được người đàn bà đanh đá, cưới được em chính là vinh hạnh của anh.” Trong giọng nói của Lục Tĩnh Xuyên mang theo một chút ý cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-229.html.]
Cung Linh Lung: “… Em còn có thể sinh được em bé nữa đó.”
“Ha ha…”
Lục Tĩnh Xuyên bị cô chọc cười, xoay người đè lấy cô, cười nắc nẻ: “Đúng vậy, còn có thể sinh em bé cho anh, vợ của anh là giỏi nhất.”
“Biến đi đi.”
Cung Linh Lung cười mắng anh một câu, sợ anh làm thật, giơ tay đẩy anh xuống: “Anh đừng có nghịch, ngủ đi.”
Hiện tại cũng đã trễ lắm rồi, ngủ tiếp hai ba tiếng đồng hồ thì trời đã sáng, Lục Tĩnh Xuyên vẫn còn rất tinh thần và thể lực để sinh con với cô, nhưng mà việc này tương lai còn dài lắm, không cần quá sốt ruột, cười nhẹ nói: “Vợ, em mau ngủ đi.”
“Ừ, anh cũng đi ngủ đi.”
Hai vợ chồng nhắm mắt lại, ôm nhau ngủ, nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp.
Sáng sớm khi Cung Linh Lung thức dậy, Lục Tĩnh Xuyên vẫn còn chưa dậy, tối hôm qua anh ngủ quá trễ, sáng nay có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, cô nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mặc quần áo, nhẹ nhàng mở cửa đi xuống phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Lúc Lục Tĩnh Xuyên thức dậy rửa mặt thì mì cá nóng hổi đã nấu xong, Cung Linh Lung còn chiên cho anh hai cái trứng gà, còn bỏ thêm ớt thịt bằm mà anh thích nhất.
“Anh Tĩnh, anh mau ăn đi.”
Anh phải đi làm, Cung Linh Lung bảo anh ăn trước, đẩy chén mì sợi đầy ắp vào trong tay của anh, còn nhét đũa cho anh.
Nhìn thấy chén mì sợi thơm phức to đùng do vợ tỉ mỉ chuẩn bị, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên vô cùng ấm áp, cầm lấy đũa bắt đầu ăn uống, cũng nói với cô: “Linh Lung, những lúc anh không ở nhà ăn cơm thì em và mẹ cũng nhớ phải ăn ngon đó, đừng có nấu ít o xào ít rau dại đối phó cho qua bữa, phải đi mua thêm thịt và trứng về để ăn nữa.”
“Được rồi, em sẽ đi mua.”