Thời buổi này muốn rửa ảnh sẽ mất một chút thời gian, chụp hình xong không thể lấy ảnh liền, Lục Tĩnh Xuyên nhờ thợ chụp hình rửa ảnh gấp cho mình, chiều tối anh sẽ đến lấy.
Hai người chụp hình xong, cùng nhau đến cửa hàng quốc doanh mua đồ.
Tuy rằng cuộc xem mắt của hai người là một hiểu lầm, nhưng cũng ít nhiều gì nhờ bà mai ở giữa làm mai mối, hôn lễ của bọn họ sẽ tổ chức ở thành phố Hán, cho nên sẽ không thể mời bà mai đi qua đó uống rượu mừng, Lục Tĩnh Xuyên cố ý lại đây mua kẹo mừng, đồ hộp, táo đỏ quả khô, lại đến nhà máy chế biến thịt mua chân heo, lại bỏ một bao lì xì khá dày coi như quà tặng.
Bà mai Tiếu nhận được quà cảm ơn bọn họ đưa đến, cười không khép miệng lại được, lời hay và chúc phúc giống như cần tiền nó liên miên như nã pháo, liên tục tiễn bọn họ đến phòng bệnh của Bạch Thủy Tiên, còn ngồi nói chuyện với bọn họ một lúc lâu mới quay về.
Bạch Thủy Tiên nhìn giấy đăng ký kết hôn của con gái và con rể, cười trả lại cho bọn họ: “Chúc mừng hai đứa, mẹ cũng chúc hai đứa hạnh phúc ân ái đến bạc đầu. Cuộc sống sau này hai đứa phải tôn trọng, tin tưởng, cùng nhau đồng lòng chung sức, cùng nhau nắm tay xây dựng cuộc hôn nhân hạnh phúc hoàn mỹ nhất.”
“Mẹ, bọn con nhất định sẽ như thế.” Lục Tĩnh Xuyên ghi nhớ lời dặn dò của mẹ vợ vào trong lòng.
Tống Thao cũng cười chúc mừng: “Anh Tĩnh, chị dâu, chúc mừng hai anh chị.”
“Cảm ơn.”
Hai vợ chồng mới cưới đều mỉm cười.
“Được rồi, cũng muộn rồi, Linh Lung, con và Tĩnh Xuyên đi chuẩn bị cơm trưa đi. Hôm nay là ngày hai đứa con đăng ký kết hôn, là ngày cực vui, phải mua đồ ăn ngon về chúc mừng mới được, có Thao ở lại chỗ này với mẹ là được rồi.” Bạch Thủy Tiên cho hai vợ chồng son bọn họ có không gian ở riêng với nhau.
“Được rồi, mẹ, vậy bọn con đi trước, trưa nay con mang cơm đến cho mẹ.”
Cung Linh Lung buông bánh quy và kẹo mới mua ở cửa hàng quốc doanh xuống, để bọn họ ăn trước, hai người bọn họ cũng cầm bánh quy lên ăn.
Quay về nhà họ Tống, hai người bọn họ lập tức cùng nhau làm việc, Lục Tĩnh Xuyên phụ trách g.i.ế.c gà sơ chế gà, Cung Linh Lung nấu nước sơ chế thịt heo, phân công hợp tác vô cùng ăn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-147.html.]
Cùng lúc đó, Tần Mộng Lan đã đến bệnh viện, bà ta vẫn mặc bộ quần áo cũ ngày hôm qua, đóa hoa đỏ rực to đùng cài trên áo vẫn chưa bị tháo xuống, tóc tai lộn xộn, điên điên khùng khùng chạy đến bệnh viện, trông giống như một người điên đầu óc không bình thường bị kích thích.
Bà ta xông thẳng đến cửa phòng bệnh của Bạch Kiến Nhân, la to vào trong phòng, bị các bác sĩ y tá cản lại, không cho bà ta xông vào phòng bệnh.
“Mấy người không được cản tôi, thằng ch.ó nằm trong kia là chồng của tôi, ngày hôm qua chúng tôi vừa mới kết hôn.”
“Tôi nói cho mấy người biết, tên khốn đó là một thứ còn thua cả súc sinh.”
“À đúng rồi, ông ta còn là một thằng thái giám, là thái giám c.h.ế.t tiệt đoạn tử tuyệt tôn, ông ta không phải là một thằng đàn ông.”
“Tên chó khốn nạn này, ông ta lừa tôi rất thảm, ông ta không phải người, tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, tôi muốn c.h.é.m c.h.ế.t ông ta.”
“…”
Bà ta đứng ngoài cửa gào khóc kêu to, điên cuồng rít gào, lại làm cho không ít người chạy đến nhiều chuyện.
Bạch Kiến Nhân nằm trong phòng bệnh đã tỉnh lại, chẳng qua vết thương quá nặng không thể nhúc nhích, nghe Tần Mộng Lan ở bên ngoài tức giận mắng ông ta, tức giận đến mức suýt chút nữa nhịp tim lại ngừng đập.
“Ông ta là một tên thái giám, không thể giao hợp.”
“Ông ta phải uống nước tiểu đồng tử lớn lên, toàn thân toàn là mùi khai của nước tiểu.”
“Trong nhà mấy người có ai có nước tiểu đồng tử, mau cho tôi một thùng, tôi đi đút nước tiểu cho ông ta uống.”
“Thằng bé kia, mày mau đi tiểu đi, cả ngày hôm qua ông ta không uống nước tiểu, không có để uống sẽ c.h.ế.t đó, mày mau đi tiểu cứu ông ta đi.”