Chờ đến khi hai vợ chồng Tống Kim Nghiêu thức dậy ra khỏi phòng, bữa sáng vừa mới nấu xong, mì xương ống ăn kèm với thịt băm xào ớt, còn ăn kèm thêm ít dưa muối và lá cải trắng, mỗi người đều có một chén đầy ắp, chén của Lục Tĩnh Xuyên và dượng thậm chí còn vung lên.
Hai người Chu Lan Bình ăn sáng xong lập tức vội vàng chạy đi làm, Lục Tĩnh Xuyên chủ động nhận thầu công việc rửa chén và dọn dẹp vệ sinh phòng bếp: “Linh Lung, thuốc đông y đã xong rồi, em rót ra ngoài để nguội, chờ mẹ nghỉ ngơi một chút rồi lại uống.”
“Linh Lung đang dọn dẹp, để mẹ tự làm là được rồi.”
Bạch Thủy Tiên đi vào phòng bếp nói với anh: “Tĩnh Xuyên, tối nay con đã phải đi rồi, buổi sáng hôm nay con và Linh Lung đi ra ngoài chơi đi.”
Lục Tĩnh Xuyên đang muốn mời vợ đi xem phim điện ảnh, cũng mời bà: “Mẹ, con thấy tốc độ khôi phục của mẹ khá tốt, hay là mẹ đi ra ngoài đi dạo chung với con luôn đi?”
“Hai đứa cứ đi đi, bên ngoài gió to lắm, hôm nay mẹ không đi ra ngoài đâu.”
Bạch Thủy Tiên tìm một lý do từ chối, bà không muốn đi quấy rầy thời gian giao lưu tình cảm của hai đứa nhỏ, nhưng mà bà cũng không có ý định ở trong nhà nghỉ ngơi, quyết định sáng nay sẽ vào trong không gian, thuận tiện thu hoạch luôn các loại rau củ đã đến kỳ thu hoạch.
Lục Tĩnh Xuyên cũng đoán được mẹ vợ đang suy nghĩ cái gì, cũng không miễn cưỡng bà: “Mẹ, sáng nay bọn con đi xem điện ảnh, trưa lại về nấu cơm cho mẹ.”
“Được rồi.”
Chờ hai người bọn họ làm việc xong, Bạch Thủy Tiên cũng uống thuốc, bà gọi con gái về phòng, bảo cô dẫn bà vào trong không gian.
Điện ảnh ở thời buổi này đều là đề tài chiến tranh, đây là lần đầu tiên Cung Linh Lung được xem, nguyên chủ chưa từng đến rạp chiếu phim, chỉ từng xem điện ảnh chiếu ngoài trời lúc ở trong thôn, hôm nay là lần đầu tiên đến nơi này, cô còn khá dạt dào hứng thú, hai người chọn một bộ phim mới vừa công chiếu trong năm nay.
Có không ít người xem điện ảnh, đại đa số đều là các thanh niên nam nữ trẻ tuổi, trong phòng chiếu phim tối om, từng hàng ghế gỗ lạnh lẽo, hai người bọn họ tùy ý tìm đại một vị trí không tệ lắm ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-168.html.]
Lục Tĩnh Xuyên ngồi thẳng tắp, hai tay đặt ở đầu gối vô cùng nghiêm chỉnh, Cung Linh Lung lại lười biếng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi.
Thấy anh ngồi ngay ngắn như thế, Cung Linh Lung lại nhích đến gần anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Tĩnh, có phải ở bộ đội mọi người đều sẽ ngồi ngay ngắn nghiêm túc như anh không? Có khi nào một người lười nhác như em đến đó sẽ bị phê bình ngay ngày đầu tiên luôn không?”
“Không có chuyện đó đâu.”
Lục Tĩnh Xuyên rất thích cô chủ động đến gần, cũng hơi dựa người ra sau: “Quân nhân phải có dáng ngồi ngay ngắn, đây là yêu cầu cơ bản nhất, gia đình quân nhân thì không có yêu cầu gì, em ngồi như thế nào cảm thấy thoải mái thì cứ ngồi như thế đó.”
Hai người nhích lại gần, Cung Linh Lung ngửi được mùi thơm độc đáo của đàn ông trên người anh, trong lòng hiếm khi có chút xao động không thể nói nên lời, đôi mắt trong suốt nghịch ngợm khẽ chớp: “Anh Tĩnh, em có một loại dự cảm, em đến bộ đội chắc chắn sẽ chọc phiền phức cho anh.”
“Nơi có người thì sẽ có thị phi, không thể nào tránh được phiền phức, em không đi kiếm chuyện với người khác, người rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng sẽ cố ý đến kiếm chuyện với em thôi, em cứ xem tình hình rồi xử lý là được, tóm lại cho dù có chọc thủng trời thì anh cũng xử lý cho em.”
Bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết cô, Lục Tĩnh Xuyên đã biết cô không phải là một cô gái thành thật mềm yếu, mà anh lại thích cái dáng vẻ đanh đá kia của cô.
Nếu như anh sợ phiền phức, không thích người nhà mang rắc rối đến cho anh thì anh đã không chọn cô rồi, ngược lại sẽ chọn một người phụ nữ thành thật không biết giận làm vợ.
Cảm giác an toàn và lòng tin mà anh cho cô làm cô cảm giác ấm áp hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào, giờ phút này trong lòng Cung Linh Lung cũng cực kỳ vui vẻ, ý cười bên trong đôi mắt sáng ngời trong suốt kia như muốn tràn ra bên ngoài.
Đúng lúc này, ánh đèn mờ ảo tắt đi, điện ảnh sắp sửa chiếu rồi.
Phòng chiếu phim tối om, đằng sau bọn họ không có ai ngồi, Cung Linh Lung chủ động tiếp cận nắm lấy tay anh.
Cơ thể của Lục Tĩnh Xuyên theo bản năng hơi cương cứng lại, cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm lấy tay của anh, trong lòng nóng lên, cơ thể dần dần thả lỏng lại, nâng lên bàn tay đang đặt trên đầu gốc, bàn tay thô ráp đầy kén phủ lên, ôm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Trong không gian đen nhánh, bốn mắt chạm nhau, vẻ ngọt ngào và tình ý lưu chuyển kéo sợi, đôi bên đều hoàn toàn đắm chìm vào thế giới ngọt đến mức muốn bay lên của hai người, không hề xem điện ảnh đang chiếu ở bên trên.