“Được rồi, Tiểu Lục, vất vả con rồi.” Bạch Thủy Tiên hơi cười nhạt nói.
Bạch Linh Lung xách hộp cơm theo, đưa anh ra đến cửa, nhìn theo anh rời đi mới lại xoay người đi về.
“Linh Lung, có phải con cũng có chút thích Tiểu Lục rồi không?”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Bạch Thủy Tiên đã nhận ra suy nghĩ của con gái, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Tiểu Lục rất khác, khi nhìn anh cười, nụ cười cũng cực kỳ xinh đẹp và xán lạn.
Linh hồn của Bạch Linh Lung không phải là người của thời đại này, sẽ không xấu hổ ngại ngùng như mấy người bạn cùng lứa tuổi, cô thật sự cũng có chút hảo cảm với Lục Tĩnh Xuyên, hào phóng sảng khoái trả lời: “Mẹ, con cảm thấy anh ấy rất tốt, ấn tượng đầu tiên cũng khá cao, anh ấy đúng là loại hình mà con thích.”
Thấy cô nói thẳng thắn như thế, Bạch Thủy Tiên cảm thấy vô cùng buồn cười: “Con đó, chẳng biết ngại ngùng gì cả.”
Bạch Linh Lung nhe răng cười, hỏi ngược lại bà: “Mẹ, mẹ cảm thấy anh ấy thế nào?”
“Mẹ cũng có cảm giác giống như con, cảm giác đầu tiên mà cậu ấy mang lại rất tốt.”
Điều kiện của cậu thanh niên Lục Tĩnh Xuyên này thật sự không có gì để bàn, là tinh anh xuất sắc trong số các người trẻ tuổi, nghĩ đến chức nghiệp của anh, bà lại không nhịn được có chút lo lắng: “Linh Lung, cậu ấy là quân nhân, thường xuyên phải đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đi công tác, lúc đánh giặc thì còn phải ra tiền tuyến đấu tranh anh dũng, luôn luôn phải làm bạn với nguy hiểm, làm vợ của quân nhân thì phải có năng lực chịu đựng tâm lý rất mạnh mẽ, còn phải có tín niệm kiên định và tinh thần phụng hiến giống như bọn họ. Quân tẩu thật sự rất khó khăn, so với những đồng chí nữ khác, bọn họ còn phải kiên cường độc lập hơn, con lại suy xét cẩn thận hơn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-75.html.]
“Mẹ, con biết rồi.”
Bạch Linh Lung suy nghĩ theo chiều hướng này, tiếp tục nghĩ xa hơn, cười nhạt nói: “Mẹ, mỗi người đều rất vất vả mới có thể trưởng thành, mỗi một công việc đều có nguyên tắc và bất đắc dĩ riêng. Nếu con quyết định lựa chọn đi con đường này, vậy sau này con cũng rất sẵn lòng nắm tay anh ấy, cùng nhau đối mặt với những khó khăn và khiêu chiến ngoài kia.”
Nghe cô nói thế, Bạch Thủy Tiên cũng hiểu cô đã có quyết định rồi, cũng không nói thêm gì nữa: “Hai đứa vừa mới quen biết nhau, cần phải tìm hiểu kỹ hơn mới được.”
“Được rồi.”
Bạch Linh Lung gật đầu đồng ý, thấy trạng thái tinh thần của bà hiện tại khá tốt, thử hỏi: “Mẹ, có thể kể cho con biết chuyện của cha ruột không?”
Bạch Thủy Tiên vừa mới khôi phục lại ký ức, ký ức về chồng trước vừa mới được đánh thức, hiện tại nhớ lại những chuyện trong quá khứ lại có cảm giác như vừa mới phát sinh ngày hôm qua, trong đầu hiện lên gương mặt quen thuộc của người nọ, còn có những ấn tượng không được tốt cho lắm.
Nhớ đến những chuyện trong quá khứ, nụ cười trên mặt bà hơi nhạt đi, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ông ấy khác với Bạch Kiến Nhân, ông ấy là người tốt, không hề ngoại tình, chỉ là lỗ tai mềm lại còn mềm lòng, không biết cách xử lý mối quan hệ gia đình, mỗi lần gia đình có mâu thuẫn tranh chấp thì ông ấy luôn ba phải né tránh.”
“Thật ra mẹ cũng không phải là một người có tính cách mạnh mẽ thích tranh giành nổi bật gì, lúc đó nhà mẹ đẻ của mẹ có điều kiện khá tốt, không cần thiết tranh giành gì với em dâu, chị dâu hay em chồng, bình thường cũng sẽ không để ý đến mấy chuyện lung tung rối loạn kia, cuộc sống cũng coi như yên bình.”
“Nguyên nhân chính khiến mẹ ly hôn với ông ấy cũng không phải những mâu thuẫn phát sinh từ việc vặt trong gia đình, mà là bởi vì mẹ và ông ấy đều có lý tưởng khác nhau.”
“Cha của con là người có đầu óc kinh thương rất giỏi, quyết tâm muốn gây dựng sự nghiệp, ông ấy muốn đi ra nước ngoài phát triển, mẹ cũng không muốn đi, ở phương diện này mẹ và ông ấy khác nhau rất lớn.”