Bà ấy đi ra ngoài chưa được bốn năm phút đã lại mở cửa đi vào nhà nói: “Linh Lung, nhóm Á Bình ở nhà hàng xóm bắt được rất nhiều cá tôm, mẹ thấy cái lồng sắt bắt cá tự chế của bọn họ khá hay ho đó, mỗi ngày đều có thể bắt được một hai chén đồ ăn, ăn không hết còn có thể phơi khô để dành mùa đông ăn. Con lại đây nhìn cái lồng sắt của bọn họ đi, xem xem có muốn làm mấy cái hay không, nếu muốn làm thì chiều nay bảo Tĩnh Dương làm cho con ba năm cái.”
“Dạ được, con đi xem thử.”
Cung Linh Lung cất sách vào phòng, vội vàng đi theo bà ấy ra ngoài.
Các chị gái đều đang dọn băng ghế ngồi thành một vòng tròn xử lý tôm cá nhỏ, số lượng trong chậu của mọi người đều không ít, mọi người đều đang làm sạch nội tạng cá nhỏ, mấy đứa nhỏ hơi lớn hơn một chút, đã biết nghe lời cũng đang giúp đỡ.
“Wow, có nhiều như vậy à?”
Cung Linh Lung thấy các gia đình bọn họ đều thu hoạch được ngang ngửa nhau, xử lý xong chắc đều sẽ được một chén to, cười nói: “Các chị dâu, mấy con cá nhỏ tôm nhỏ này còn ngon hơn cả thịt nữa đó.”
“Ha ha, Linh Lung, hay là chị lấy chậu cá của chị đổi lấy một cân thịt của em ha, đồng ý không?” Liêu Thu Hoa - vợ của doanh trưởng số một cười nói.
“Một chậu cá chỉ trị giá năm xu thôi, vậy mà cô còn đòi đổi lấy một cân thịt, Liêu Thu Hoa, cô tính toán giỏi hơn chút nữa có được không?”
Vu Hỉ Mai trêu chọc lại, nhưng mà cũng biết chị ấy chỉ là đang nói đùa, cười nói với Linh Lung: “Linh Lung, em lấy cái chén lại đây, lấy ít cá mang về ăn.”
“Các chị tốt bụng quá, em sẽ không khách sáo với mấy chị đâu nha.” Cung Linh Lung nói xong lập tức chạy về nhà.
Chờ đến khi cô chạy trở về, trong tay bưng một cái chén không, còn mang theo một cái bình nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-204.html.]
Mới sáng sớm các chị dâu đã tặng rau dưa, bây giờ lại tặng tôm nhỏ cá nhỏ, cô không thể cứ vào mãi không ra, kết bạn với mọi người thì phải có qua có lại mới được, cô cũng nên tặng lại cho bọn họ một vài thứ thực tế rồi.
“Mấy chị ơi, đây là ớt bằm mà em mang từ dưới quê lên, là do mẹ của em tự làm, các chị cũng lấy một ít về ăn đi.”
Bình ớt băm nhỏ đã được ướp xong rồi, màu đỏ tươi vô cùng hấp dẫn, có lẽ vì đây là ớt có nguồn gốc từ không gian, mùi ớt rất thơm và nồng, vừa mở nắp ra mùi thơm đã xộc vào mũi.
“Ui cha, ớt bằm này nhìn ngon quá.”
“Màu ớt bằm đẹp thật đó, xào chung với cá tôm là ngon nhất. Em gái Linh Lung, chị cũng không khách sáo với em, cho chị xin một chén đi.”
Cung Linh Lung cười nói: “Chị dâu Vu, chị lấy chén và muỗng đến đây đi.”
Mỗi gia đình đều lấy một chén nhỏ, có chị dâu không sợ cay còn trực tiếp lấy muỗng múc ăn ngay, ăn xong còn khen ngợi liên tục: “Ngon quá, ớt bằm này vị chuẩn thật, còn ngon hơn đợt ớt chị làm lúc hè nữa.”
Bình vẫn còn thừa lại một ít, Cung Linh Lung đậy nắp lại, cười nói với mấy người bọn họ: “Các chị về nhà dùng hộp pha lê đồ hộp đựng, đậy nắp kín là có thể để được trong thời gian dài đó.”
Vu Hỉ Mai gật đầu đồng ý, chỉ vào cái chậu nhỏ dưới đất, nói với cô: “Linh Lung, em cầm mớ cá tôm này về nhà ăn đi, mỗi ngày bọn chị đều ra sông bắt được rất nhiều, nhà nào cũng có sẵn hàng tồn, chồng con ở nhà đều ăn đến chán ngấy rồi.”
Các chị dâu đều là người rất hào sảng hào phóng, Cung Linh Lung cũng không làm ra vẻ, hào phóng nhận lấy, cũng ngồi xổm xuống làm việc phụ bọn họ.
Chu Lan Cầm cũng ở lại làm việc giúp bọn họ, thấy con dâu chỉ mất hai ngày đã kết thân với các gia đình quân nhân khác, rất biết cách giao tiếp xử lý các mối quan hệ với người ngoài, bà ấy hài lòng mỉm cười, có thể yên tâm quay về kinh đô rồi.
Lục Tĩnh Dương ở trong phòng sách đọc sách hai tiếng đồng hồ, mới đi ra đã bị mẹ giao việc, vội vàng nhanh tay lẹ chân đi làm lồng bắt cá và cần câu cho chị dâu.
Em chồng em lặng làm việc giúp cô, Cung Linh Lung thì ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa trưa phong phú, một tay ôm đồm hết toàn bộ các món ăn, chỉ để mẹ chồng thêm củi đốt lửa giúp cô.