“Chiều nay câu được đó.”
Lục Tĩnh Dương cười nhìn về phía anh, báo cáo thành tích của mình: “Hai con cá trắm cỏ, một con cá mè hoa, một con cá chép, còn có ba con cá trích, ba bốn con cá quế và cá vàng gai mà em chưa ăn bao giờ.”
Buổi chiều thu hoạch vô cùng phong phú, càng câu lại càng hăng say, thật sự không nỡ đi về, sau đó là vì thùng gỗ không thể đựng được nữa, lúc này cậu mới chịu cất cần câu về nhà.
Bạch Thủy Tiên cũng đang giúp bọn họ xử lý nội tạng cá, cười nhạt nói với anh: “Mấy con cá này để cho chị sui mang về kinh đô ăn, hiện tại trời rất lạnh, từ đây đến kinh đô cũng chỉ mất một ngày mà thôi, cũng không sợ xách lên xe lửa sẽ làm cá bị ôi thiu.”
“Dạ, cứ mang đi hết đi, cá ở bên này có chất thịt cũng khá ngon.”
Lục Tĩnh Xuyên nói xong lập tức đi vào trong phòng bếp, thấy vợ đang đeo tạp đề nhanh chóng xào rau, cười hỏi: “Linh Lung, nghe nói chiều nay em vừa mới ra tay chỉnh đốn bầu không khí của viện gia thuộc hả?”
Cung Linh Lung: “... Có phải chính ủy Triệu nên tặng cho em một tấm giấy khen hay không?”
Trong mắt Lục Tĩnh Xuyên tràn ngập cưng chiều, mặt mày lộ ra vẻ tủi thân “than thở”: “Không có giấy khen, nhưng mà chồng của em vừa mới bị chính ủy Triệu cốc cho hai cái hạt dẻ nỏ, anh ấy còn ra lệnh nói tối nay cầm hai cái hạt dẻ này về, xào chung với ớt cay của em, hầm thành một nồi.”
“Ha ha…”
Ngoại trừ Lục Tĩnh Xuyên, những người khác đều vui vẻ cười to.
Cung Linh Lung coi như đã nhận ra, chồng của cô ở quân khu có lẽ được lãnh đạo đánh giá rất cao, cười hì hì chỉ vào trong nồi nói: “Chúng ta cứ giữ hạt dẻ hầm ớt cay lại tự ăn, mang một chén đồ ăn này sang cho anh ấy đi.”
Lục Tĩnh Xuyên cười liếc nhìn cô, tiện tay rót một chén nước ấm, cười tủm tỉm hỏi: “Chiều nay đã xảy ra chuyện gì thế? Mau kể cho anh nghe đi, ai kiếm chuyện với anh, anh lập tức đi kiếm chuyện lại ngay.”
“Ui cha, sao mà phó đoàn trưởng Lục nhà chúng ta lại tốt đến thế cơ chứ?” Cung Linh Lung cười híp cả mắt lại.
“Khụ khụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-220.html.]
Lục Tĩnh Xuyên ho nhẹ, độ cong trên khóe môi đã sắp không đè xuống được nữa rồi, nháy mắt ra hiệu cho cô là mẹ vẫn còn ở trong phòng bếp đó.
Chu Lan Cầm thấy hai vợ chồng son bọn họ thật sự rất yêu quý lẫn nhau, trong mắt lại tràn ngập ý cười, vờ như không nghe được lời con dâu nói, nói lại cho con trai nghe những chuyện phát sinh chiều hôm nay, còn nhấn mạnh vào chuyện Mạnh Hiểu Dĩnh ăn h.i.ế.p cô một cách vô lý.
“Con biết rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên nói xong ba chữ này, bưng thức ăn mà vợ đã múc riêng cho chính ủy Triệu lên, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Chính ủy Triệu vừa về đến nhà, đang cầm sổ ghi chép mà Tưởng Á Bình đưa đến xem, nhìn thấy những thứ mà các gia đình ghi chép trong sổ, mày nhíu chặt lại.
Cái gì mà hành, tỏi, cải trắng, củ cải vân vân, mấy thứ này cũng không tính là cái gì, còn có khăn rửa mặt, khăn lau chân, bình đựng nước tiểu, ấm thuốc, bình đựng đồ chua, quần áo, giày, kim may quần áo vân vân, thậm chó có có vỏ giấy, máy bay giấy và đồ chơi như đạn và cung gỗ của mấy đứa con nít nữa, chứ viết nguệch ngoạc viết đầy hai trang giấy.
Lúc Lục Tĩnh Xuyên đi vào, vừa lúc nhìn thấy gương mặt đen nhánh của anh ấy, đưa đồ ăn cho Vu Hỉ Mai nói: “Chị dâu, đây là thịt hầm Linh Lung nấu, tối nay nhà chị cầm một ít ăn chung với cơm đi.”
“Ui cha, tối nay hưởng ké phần của Linh Lung, chúng tôi có món ngon để ăn rồi.”
Vu Hỉ Mai cầm chén, vội vàng đưa vào trong phòng bếp giữ nhiệt, cũng rót cho anh một ly trà nóng nói: “Phó đoàn trưởng Lục, Linh Lung có kể cho cậu nghe chuyện chiều nay không?”
“Lúc nãy mẹ của tôi đã kể lại rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên nhìn tờ giấy mà chính ủy Triệu đưa cho anh, nhìn thấy nội dung ghi ở bên trên, anh cũng nhíu mày lại: “Mẹ vợ và vợ của Viên An Bân kỳ cục thật đó.”
“Haiz, phó doanh trưởng Viên cũng xui xẻo thật, dính phải một cô vợ như thế này, cậu ấy cũng rất khó xử.”
“Lúc trước cậu ấy cũng ở nhà nổi giận dạy dỗ bọn họ rồi, nhưng lại chẳng có bứa cứ tác dụng gì cả, lúc nổi nóng còn từng đánh Trần Nhị Yến một lần, ngược lại cô ta còn làm thái quá hơn nữa.
“Những thứ mà bọn họ cướp đi, phó doanh trưởng Viên đều đã thay mặt hai người bọn họ bồi thường lại rồi, còn đến từng nhà xin lỗi nữa.”
“Hai người bọn họ lại không hề biết tiết chế, cũng không thèm suy nghĩ cho công việc của cậu ấy, cậu ấy cũng mệt mỏi lắm, một hai tháng gần đây trạng thái tinh thần đều kém hơn rất nhiều, nghe nói tối nào rèn luyện xong cũng đều về ngủ cùng với con trai, hiện tại đã không nói chuyện với mẹ con bọn họ nữa rồi.”