“Em gái, giảm giá chút đi.” Chị gái ăn thử táo đầu tiên trả giá.
“Chị gái, giá này của em đã rẻ lắm rồi, chị nhìn táo với quýt của em đi, tất cả đều là hàng được lựa chọn kỹ càng, quả xấu nhất cũng tốt hơn ở cửa hàng quốc doanh rất nhiều.”
Cung Linh Lung lật từng quả táo cho bọn họ xem, quả nào cũng đều tròn và to, màu sắc vô cùng hấp dẫn, ngoài miệng lại tiếp tục nói: “Nhìn đẹp, vị cũng càng ngon hơn, lúc nãy các chị cũng đã ăn rồi, chắc là cũng không có gì để chê mấy táo và quýt của em đúng không?”
“Được rồi, cho tôi ba quả táo, hai cân quýt.”
Cung Linh Lung đã muốn đi ra ngoài buôn bán từ lâu, lúc trước ở thành phố Đàm cô đã chuẩn bị sẵn cân rồi, lúc này lập tức lấy cân ra nói: “Chị gái, chị tự lựa đi, lựa thoải mái.”
Đúng là rất hiếm khi gặp được loại trái cây vừa đẹp vừa ngon thế này, những người khác cũng đều mua, hiện tại đều ngồi xổm xuống giành.
Cô xách gần ba mươi cân trái cây, mười cân khoai, không đến nửa tiếng đồng hồ đã bán hết, còn có vài khách hàng không mua được cảm thấy tiếc nuối.
Có tiền để kiếm, Cung Linh Lung đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, lập tức trấn an bọn họ: “Thím, anh gì ơi, mọi người đừng có gấp, tôi còn có hàng, anh tôi đang bán ở chỗ khác, tôi lập tức chạy đi lấy hàng của anh ấy đến mười phút sau ở chỗ này chờ mọi người.”
Vừa nghe nói còn có hàng, hai đồng chí nữ cười nói: “Được rồi, cô mau đi lấy đi, chúng tôi đi mua mấy cái khác, lát nữa sẽ quay lại, nhớ chừa cho chúng tôi đó.”
“Phải là trái cây giống y như lúc nãy mới được, hàng tệ hơn tôi không mua đâu.” Một người khác dặn dò cô.
“Được rồi, bảo đảm là trái cây giống y như đúc.” Cung Linh Lung dọn dẹp cân, xách theo hai cái rổ rồi lập tức giơ chân chạy đi.
Mười phút sau, cô quay về vị trí lúc nãy đúng giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-234.html.]
Cung Linh Lung ngó lơ những ánh mắt ghen tị mịt mờ của những chủ quán khác, bày toàn bộ hàng hóa ra bên ngoài, lúc này cô không chỉ mang theo táo, quýt và khoai tây mà còn tiện thể mang theo sáu cái bình thủy tinh đựng đầy ớt bằm.
Ớt bằm đỏ rực trông cực kỳ xinh đẹp, ba người hứa sẽ quay lại mua trái cây đều mua một bình mang về, ba bình còn lại không bao lâu sau cũng bị cướp mua mất.
Lại chờ thêm nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ hàng hóa đã bán xong, Cung Linh Lung âm thầm bỏ tiền vào trong nhẫn trữ vật, sau đó xách theo rổ chuẩn bị rời đi.
“Em gái, có thể nói chuyện riêng một chút không?”
Cô vừa mới đi đến cửa chợ đen, một người thanh niên khôn khéo chừng hơn hai mươi tuổi đứng ra cản đường của cô.
Cung Linh Lung thấy anh ấy cũng không có ác ý gì, mà mấy người theo đuôi phía sau cô vừa nhìn thấy người đàn ông này, lập tức đều xấu hổ cười cười rồi rời đi, cô đã đoán được người này có lẽ là một người khá nổi tiếng ở chợ đen, gật đầu nói: “Được rồi.”
Người đàn ông này đi ở đằng trước dẫn đường, cũng không dẫn theo cô đi quá xa, chỉ đi chừng hai trăm mét rồi lập tức gõ cửa một căn nhà đi vào.
Trong phòng có bốn người đàn ông, ba năm một nửa, người đàn ông kia giới thiệu cho cô: “Em gái, đây là anh của tôi, họ Diêu, lúc nãy chúng tôi mới vừa nhìn thấy cô bán hàng, hàng hóa khá tốt, chúng tôi muốn hợp tác bán hàng với cô, không biết cô có đồng ý hay không?”
Cung Linh Lung đội nón và khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua những người khác, ánh mắt nhìn về phía hai anh em bọn họ, hỏi một câu: “Giá cả như thế nào?”
“Bảy mươi phần trăm giá thị trường.”
Người mở miệng nói chuyện là Diêu Lão Đại, đây là giá cả thu mua thống nhất của bọn họ.
Lúc nãy anh ấy đã ăn táo và quýt rồi, thật sự ngon hơn trái cây cửa hàng quốc doanh bán, hàng hóa vừa đẹp lại vừa ngon thì không sợ bán không hết, cho nên anh ấy cũng đưa ra giá cả rất chân thành.
Cung Linh Lung khá hài lòng với giá cả bán sỉ này, dứt khoát gật đầu nói: “Được thôi.”