Cuống họng của ông ta đã bị bỏng, không thể nói nên lời, Bạch Kiến Nhân mượn cớ này để từ chối phối hợp điều tra, muốn sống lâu thêm ngày nào hay ngày đó.
Chết yên còn không bằng lại cố sống lay lắt.
Ông ta tiếc mấy rương vàng bạc châu báu mà mình giấu trong sơn động, ông ta tin chắc rằng chỉ cần công an không điều tra ra được chứng cứ, vậy thì cho dù ông ta bị liệt thì sau này ông ta vẫn có thể tiếp tục sống sót.
Ông ta mơ rất đẹp, nhưng hiện thực lại không chiều theo ý của ông ta.
Khi công an tìm được một ngăn tủ bí mật trong căn nhà ở nhà máy máy móc, tìm được một bình thủy tinh, lại đưa cho bác sĩ giám định, xác định nó là thuốc độc hại người, cho dù ông ta có ngậm chặt miệng thì cũng không có tác dụng gì nữa.
Bình thuốc này là do buổi chiều Cung Linh Lung tranh thủ thời gian trả trở về, mục đích chính là đ.â.m cho ông ta một đao vào n.g.ự.c ngay thời khắc quan trọng này.
Chiều tối, hai vợ chồng Tống Kim Nghiêu và Chu Lan Bình về nhà, ngửi được mùi thơm nồng nặc từ trong phòng bếp bay ra, hai vợ chồng đều vui vẻ: “Ui cha, tối nay lại có lộc ăn rồi.”
“Đồng chí Tống, đồng chí Chu.”
Bạch Thủy Tiên đang ở trong phòng bếp thêm củi lửa, lúc này đã đứng ra chào đón chủ nhân ngôi nhà quay về.
“Em gái, vết thương của em còn chưa lành hẳn đâu, đừng có làm việc, mau ngồi xuống sofa nghỉ ngơi đi.” Chu Lan Bình nhanh chóng đi về phía bà.
“Tôi không làm gì cả, là Tĩnh Xuyên và Linh Lung đang nấu cơm chiều, tôi chỉ thêm củi vào bếp thôi, sẵn tiện sưởi ấm luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-165.html.]
Tống Kim Nghiêu đưa cặp táp cho vợ, cười nói với mẹ: “Mẹ Linh Lung, tôi và Lan Bình đều lớn hơn em vài tuổi, hiện tại lại đã trở thành người nhà, đừng gọi đồng chí xa lạ như thế.”
“Đúng vậy, đúng, em gái, chúng tôi hơn em mấy tuổi, nếu em không ngại thì cứ gọi chúng tôi là anh chị đi.”
“Được rồi.” Bạch Thủy Tiên cười khẽ trả lời: “Anh Tống, chị Bình.”
Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung cũng đi ra ngoài, hai người chào hỏi dì dượng trước, Cung Linh Lung lập tức đi pha trà cho bọn họ: “Dì dượng, hai người uống trà nghỉ ngơi trước đi, mười phút sau là có thể ăn cơm rồi.”
“Cháu dâu quá chăm chỉ quá ngoan ngoãn, ngày nào con cũng đổi món chuẩn bị đồ ăn ngon cho dì dượng, dì dượng đi làm về là đã có sẵn cơm nước để ăn rồi.”
Hiện tại Chu Lan Bình đang ngóng trông trong tương lai hai đứa con trai của bà ấy cũng tìm được hai cô vợ hiền huệ lại chăm chỉ như thế, thấy cháu trai chủ động đi vào phòng bếp giúp đỡ, dính sát lấy vợ, cười híp mắt: “Tĩnh Xuyên nhà chúng ta có thể cưới được Linh Lung, đời này thật sự rất có phúc.”
“Vậy thì cũng phải cảm ơn bất ngờ mà dì tặng cho con nữa.” Lục Tĩnh Xuyên nói đùa.
“Ha ha.”
Nói đến chuyện này, Chu Lan Bình lại cười toe toét: “Đây là ý trời đã định rồi, duyên phận trời ban, dì cũng không dám kể công.”
Chờ đồ ăn được bưng lên bàn, Tống Kim Nghiêu lấy rượu ra, uống một ly với cháu trai, cũng gọi hai mẹ con bọn họ: “Em gái, Linh Lung mấy ngày nay thành phố Đàm không được yên ổn, công việc của hai chúng tôi sẽ khá bận rộn, ngày mai Tĩnh Xuyên cũng đã đi rồi, hai mẹ con em ở lại trong nhà cứ tự do thoải mái, coi như nhà của mình.”
“Anh Tống, chị Bình, hai anh chị làm việc bận rộn như thế, em và con bé lại còn đến đây quấy rầy, mang thêm phiền phức cho hai người rồi.” Bạch Thủy Tiên lại mở miệng xin lỗi.
“Chúng ta là người một nhà, đừng nói mấy lời khác sáo đó.”
Chu Lan Bình múc canh cho bọn họ, cũng nhắc đến chuyện trong công việc: “Thật ra bọn chị đã muốn xử lý mấy người đó từ lâu rồi, chẳng qua là vẫn chưa tìm được lý do hoàn mỹ thích hợp, cho nên mới kéo dài thời gian mãi. Chuyện hai mẹ con em lần này ngược lại trở thành một kíp nổ cơ hội, lại có chứng cứ mà Linh Lung mạo hiểm lấy được, bọn chị mới nương theo cơ hội hành động theo.”