Đặc điểm đầu tiên, quần đen áo đen.
Bạch Linh Lung đứng ở cửa nhìn xung quanh, có hai đồng chí nam mặc áo đen quần đen, ngồi ở hai bàn khác nhau, một người ngồi dựa cửa sổ, người còn lại ngồi ở bàn giữa nhà ăn.
“Khoảng hai mươi tuổi, cao lớn đẹp trai, cao một mét tám, cường tráng khôi ngô.”
Đồng chí nam mặc đồ đen ngồi cạnh cửa sổ hoàn toàn ăn khớp với những từ miêu tả này, còn người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở bàn chính giữa nhà ăn thì cũng coi như cường tráng đó, cái đầu trên cổ vuông vức như cục gạch, mắt lòi ra ngoài như chuông đồng, chẳng khác nào mấy bức tượng trong miếu, gương mặt đầy hố y như bề mặt mặt trăng, chẳng ăn nhập gì với hai từ đẹp trai cả.
Ngoài ra, tuổi tác và chiều cao cũng không đúng.
Nhìn gương mặt của người đàn ông kia, chắc là đã sắp đến ba mươi luôn rồi.
Chiều cao nhiều nhất một mét bảy, cô còn để ý thấy anh ta ngồi trên băng ghế cao, hai chân khó khăn lắm mới chấm đất, có lẽ còn thấp hơn cô một chút nữa.
Pass!
Người này bảo đảm không phải.
Cho nên cô lập tức đi về phía người đàn ông mặc đồ đen ngồi cạnh cửa sổ.
Người đàn ông này có dáng người cao lớn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khí chất dương cương kiên nghị, da màu đồng cổ khỏe mạnh, để kiểu tóc đầu đinh vô cùng thịnh hành thời hiện tại, cho dù đang ngồi thì Bạch Linh Lung cũng có thể khẳng định chiều cao của anh ít nhất cũng đến 1m85, gương mặt của người đàn ông này, cho dù là hiện tại hay là đời sau thì cũng đều được xếp vào loại đẹp trai.
Ngoài ra, nhìn vẻ ngoài, tuổi tác của anh chắc cũng chỉ đầu hai mươi, còn cái người ngồi đằng kia thì lại là cuối hai mươi.
“Xin chào, anh tên gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-3.html.]
Một giọng nói sạch sẽ trong trẻo truyền vào trong màng tai, Lục Tĩnh Xuyên đang cúi đầu đọc báo ngẩng đầu, bốn mắt chạm vào nhau, thói quen theo bản năng trả lời: “Xin chào, tôi họ Lục[1].”
[1] Lục phát âm là lìu, còn Lộ phát âm là lù, mình nghĩ chắc nữ chính nghe nhầm nên tưởng là tìm đúng người á.
Thấy không tìm lầm người, Bạch Linh Lung ngồi xuống đối diện anh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh, bắt đầu tự giới thiệu: “Tôi họ Bạch, tên là Bạch Linh Lung, mười tám tuổi, người huyện Dương.”
Lục Tĩnh Xuyên còn chưa kết hôn, cũng chưa từng đi xem mắt, nhưng cũng biết đây là quy trình khi đi coi mắt.
Lúc này, trong đầu anh hiện lên một ý tưởng: Đây là bất ngờ mà dì chuẩn bị cho anh!
Dì thật đúng là quá vất vả rồi, thì ra sắp xếp cho anh một đối tượng xem mắt, lúc đẩy anh đi ra ngoài còn ra vẻ thần bí úp úp mở mở, nói hôm nay sẽ có bất ngờ lớn dành cho anh, bảo anh đến tiệm cơm quốc doanh chờ bất ngờ xuất hiện.
Cái bất ngờ này... Thật không tệ.
Cô gái ở đối diện trắng trẻo xinh đẹp, gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp rạng ngời, vóc dáng cao gầy rất có khí chất, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt to trong suốt sạch sẽ như pha lê, chỗ nào cũng đều hợp với thẩm mỹ của anh.
Dì thật sự quá hiểu biết anh.
Đồng chí nữ đã giới thiệu xong rồi, cũng nên đến lượt anh: “Tôi tên Lục Tĩnh Xuyên, hai mươi ba tuổi.”
Chênh lệch năm tuổi, cũng tạm được.
Bạch Linh Lung nghĩ thầm trong lòng, đang định mở miệng, hai cô gái từ cổng chính đi vào, một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ tuổi ăn diện hoa hòe lộng lẫy.
Người phụ nữ trung niên đi ở đằng trước cười đến có chút làm người ta sợ hãi, nắm tay cô gái trẻ tuổi đi đến bên cạnh người đàn ông ngồi ở chính giữa, lớn tiếng nói: “Khánh à, xin lỗi, chúng tôi đến trễ rồi, đây là cháu gái của tôi, tên Kim Liên, họ Phan, tôi dẫn con bé đến đây gặp mặt cậu, hai thanh niên các cậu cứ nói chuyện với nhau đi.”
Phan... Kim Liên!
Khóe môi Bạch Linh Lung co giật, lực chú ý bị bọn họ hấp dẫn đi, hoàn toàn quên mất mình cũng đang đi coi mắt, dõi mắt sang bên đó hóng chuyện.