“Mẹ, lúc trước mẹ vốn dĩ không phải họ Bạch, mẹ muốn để Linh Lung sửa họ lại, đúng không?” Lục Tĩnh Xuyên thì đã đoán được suy nghĩ của bà.
Bạch Thủy Tiên hơi gật đầu nói: “Đúng vậy, Linh Lung không có bất cứ quan hệ gì với tên cặn bã kia, không cần theo họ Bạch của tên khốn đó.”
“Cha ruột của Linh Lung cũng không biết đến sự tồn tại của con bé, mẹ và con bé cũng không có ý định nhận cha hay liên lạc lại với người đó, không cần phải theo họ của ông ấy.”
“Nhà mẹ đẻ của mẹ đều đã mất hết rồi, chỉ còn lại hai mẹ con thôi, Linh Lung theo họ của mẹ, huyết mạch nhà họ Cung cũng không đến mức bị chặt đứt hoàn toàn, có lẽ cha mẹ và các anh của mẹ trên trời cũng sẽ rất vui mừng.”
Bạch Linh Lung không có ý kiến gì về chuyện sửa họ, tuy rằng kiếp trước cô cũng tên là Bạch Linh Lung, nhưng hiện tại đã đổi cơ thể khác, cô cũng nên buông bỏ kiếp trước, dùng tên mới để mở ra cuộc sống mới.
“Mẹ, mẹ họ gì thế?”
“Cung, cung của cung điện.”
Bạch Thủy Tiên chỉ cho cô biết dòng họ, chưa nói cho cô biết tên đầy đủ của mình, đặt tên lại cho cô: “Sau này tên của con là Cung Linh Lung đi.”
“Dạ được.”
Bạch Linh Lung gật đầu trả lời, khóe môi hơi cong lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Từ hôm nay trở đi con sẽ tên là Cung Linh Lung.”
Bạch Thủy Tiên nghĩ đến huyết mạch của nhà họ Cung đã được kéo dài tiếp, nỗi chua xót ẩn giấu trong lòng cũng giảm bớt vài phần, nói với cô: “Con mau ăn cơm đi, chiều nay con còn phải quay về Ngưu Giác Loan nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-116.html.]
Bọn họ vừa mới buông chén đũa xuống, Tống Thao đã chạy đến, cậu ấy vốn dĩ đi gọi bọn họ đi ăn cơm, thấy bọn họ đã ăn rồi, cười nói: “Linh Lung, em đã đưa đồ chị đưa cho em cho cha rồi, bọn họ đã bắt tay điều tra, có lẽ sẽ có hành động nhanh thôi.”
Bạch Linh Lung cười gật đầu, chuyện sau đó cô không hỏi thêm nữa, cứ yên lặng ngồi chờ kết quả là được rồi.
Lục Tĩnh Xuyên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, sắp xếp công việc: “Thao, chiều nay Linh Lung phải quay về huyện Dương, còn phải đi đến bộ phận hộ khẩu và xã tín dụng xử lý chút việc. Em đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại đây ở với mẹ, anh dẫn Linh Lung đi làm việc.”
“Được rồi.” Tống Thao nhanh chóng chạy đi.
Lúc nãy hai mẹ con bọn họ đã thương lượng với nhau rồi, số tiền mà tên chó khốn nạn họ Bạch kia đưa, bọn họ sẽ bỏ vào trong xã tín dụng hết, còn mươi lăm cây vàng kia thì không tiện cất giữ, để ở bên ngoài lại không an toàn, dự đính tạm thời cất ở nhà dì trước.
Từ sau khi mười lăm cây vàng kia xuất hiện, số người đi tới đi lui bên ngoài phòng bệnh rõ ràng là nhiều lên rất nhiều, nhưng mà có Lục Tĩnh Xuyên ở nơi này canh chừng, bọn họ cũng không dám để lộ ra mấy ý đồ xấu xa này.
Tống Thao quay về rất nhanh, cậu ấy mua cơm quay về phòng bệnh ăn, Lục Tĩnh Xuyên nói tóm tắt cho cậu ấy biết những chuyện diễn ra trong phòng bệnh hồi sáng, lúc đi còn dặn dò: “Trước khi anh quay về, em đừng rời khỏi phòng bệnh, nếu có chuyện gấp gì đó muốn rời đi thì gọi y tá và đồng chí bộ phận bảo vệ đến đây chăm sóc.”
“Biết rồi.” Trong lòng Tống Thao cũng có tính toán riêng.
“Linh Lung, nhớ chú ý an toàn đó.” Bạch Thủy Tiên cũng dặn dò con gái.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, sáng mai con sẽ quay về.”
Huyện Dương cách thành phố Đàm không quá xa, nhưng hiện tại giao thông không tiện, một ngày chỉ có một chuyến xe qua lại, chiều nay cô ngồi xe về, sẽ ở huyện Dương nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sáng sớm lại ngồi xe quay về thành phố.
Lục Tĩnh Xuyên xách theo túi vàng và tiền đi ra ngoài với cô, đầu tiên là dẫn cô đến bộ phận hộ khẩu sửa tên, thời buổi này muốn đổi tên cũng rất đơn giản, không cần chuẩn bị đủ loại giấy chứng nhận và hồ sơ, chỉ cần mang theo chứng minh hộ khẩu là được rồi.