Nhìn thấy ông ta đi rồi, Lục Tĩnh Xuyên mới chậm rãi xoay người đi vào bệnh viện.
Mấy người bọn họ vừa mới đi đến trước cửa phòng phẫu thuật, viện trưởng Triệu đã mở cửa đi ra, mở miệng hỏi: “Chủ nhiệm Chu, người nhà của bệnh nhân có ở chỗ này không?”
“Viện trưởng Triệu, tôi đây, tôi là con gái của bệnh nhân.” Bạch Linh Lung vội vàng tiếng lên.
Viện trưởng Triệu nhìn thoáng qua cô, lại hỏi: “Chỉ có mình cô thôi sao? Trong nhà còn có người nào khác không?”
“Viện trưởng Triệu, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi, chuyện trong nhà đều do tôi quyết định.” Trong lòng Bạch Linh Lung trở nên căng thẳng.
Viện trưởng Triệu thấy thế, chỉ đành báo cho cô biết tình hình của cuộc phẫu thuật: “Hiện tại mẹ của cô vẫn còn đang làm phẫu thuật, tình hình vẫn còn khá tốt, nhưng mà bác sĩ Ngụy vừa mới phát hiện lúc trước đầu của mẹ cô đã từng bị thương một lần, trong đầu có một khối m.á.u bầm lớn chừng móng tay, có lẽ là đã tồn tại rất nhiều năm, vẫn luôn đè ép dây thần kinh.”
Bạch Linh Lung nghe thế, nhíu chặt hàng mày xinh đẹp, cô nghĩ đến loại khả năng nào đó, vội vàng hỏi: “Viện trưởng Triệu, khối m.á.u bầm đó đè ép dây thần kinh não bộ, có phải sẽ dẫn đến mất trí nhớ hay không?”
“Đúng vậy.” Viện trưởng Triệu gật đầu, sau đó hỏi: “Có phải mẹ của cô từng bị mất trí nhớ không?”
“Đúng vậy, mẹ tôi không có bất cứ ký ức nào về quá khứ sau khi quen biết với thằng cha cặn bã của tôi, lúc trước đầu của bà ấy cũng từng bị thương, mấy năm nay chỉ cần có trời mưa to có sấm sét là sẽ cảm thấy đau đầu khó chịu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-24.html.]
Nguyên chủ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng cô đã thay tim đi vào lại không thể không nghĩ nhiều.
Cho dù mẹ của nguyên chủ bị mất trí nhớ thì khí chất tri thư hiểu lễ vẫn cứ khắc sâu vào tận xương cốt, gương mặt dáng người cũng rất xuất sắc, khí chất cao quý trên người bà không phải là thứ mà gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra được.
Ngoài ra, tuy rằng bà bị mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện quá khứ, nhưng lại là một người rất có tài hoa, viết chữ rất đẹp, còn biết được rất nhiều loại thảo dược đông y, thường xuyên dẫn nguyên chủ lên núi hái thuốc, sau đó bán cho tiệm thuốc ở huyện thành để kiếm khoảng thu nhập thêm
“Viện trưởng Triệu, mẹ của tôi có thể khôi phục lại trí nhớ không?”
Viện trưởng Triệu không thể cho cô câu trả lời chắc chắn về vấn đề này được, thành thật nói cho cô biết: “Quá trình phẫu thuật còn coi như thuận lợi, nhưng mà thần kinh não bộ của mẹ cô bị đè ép trong thời gian quá dài, chúng tôi không thể nào bảo đảm rằng sau khi lấy m.á.u bầm ra thì bà ấy có thể khôi phục lại trí nhớ.”
Bạch Linh Lung cũng biết điều kiện chữa bệnh hiện tại vẫn còn rất có hạn, loại tình huống này cho dù là đặt ở tương lai, khi mà y học đã phát triển rồi thì các bác sĩ cũng không dám cam đoan, cô lễ phép cảm ơn: “Viện trưởng Triệu, cảm ơn các ông, tôi chỉ cần mẹ tôi bình an sống sót là được rồi, mấy chuyện khác đều không quan trọng.”
Thấy cô thông minh lại hiểu chuyện, biết lý lẽ như thế, viện trưởng Triệu cười cười: “Cô chờ một chút đi, còn cần thêm khoảng hai mươi phút nữa.”
“Được rồi, các bác sĩ vất vả rồi.”
Viện trưởng Triệu lại gật đầu chào hỏi đơn giản với Chu Lan Bình xong, lại xoay người quay về phòng phẫu thuật.
Chu Lan Bình vẫn luôn chú ý đến cô, thấy cô khi đối mặt với người nhà họ Bạch đáng ghét thì đanh đá hung dữ, đối xử với người tốt có thiện ý với cô thì lại lễ phép biết cảm ơn, tính cách hai mặt vô cùng nổi bật, càng thích cô hơn nữa.
Nhà họ Chu là gia tộc tham gia quân đội và chính trị lâu năm, cha mẹ, anh chị em và con cháu trong gia đình đều là người có tính cách nhanh nhẹn dứt khoát, bọn họ không thích những người thích làm dáng làm kiêu lại nghĩ đủ thứ mưu mô trong đầu, loại người có tính cách rõ ràng dứt khoát như cô mới càng làm bọn họ yêu thích hơn.