Bạch Thủy Tiên cũng mím môi bật cười, cười vỗ nhẹ lên người con gái, trong mắt tràn ngập ý cười: “Lên xe!”
Lúc nãy Cung Linh Lung chỉ lo lanh mồm lanh miệng, quên mất còn có mẹ chồng và em chồng ở đây, nhưng mà cô nói ra rồi cũng không hối hận, càng miễn bàn đến xấu hộ, còn đẩy nhẹ Lục Tĩnh Xuyên nói: “Cục cưng bự ơi, mau đi lái xe đi, em đói bụng rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên nghiến răng hàm, cười không được mà không cười cũng không xong.
Cô vợ đanh đá này của anh… cái miệng thật là.
Lục Tĩnh Dương đã leo lên ghế phụ cười đến mức bờ vai run rẩy không ngừng, chờ Lục Tĩnh Xuyên mở cửa lên xe rồi, còn cười hì hì nói: “Anh cục cưng bự ơi, mau lái xe, em cũng đói bụng rồi.”
“Câm miệng.”
Lục Tĩnh Xuyên cho cậu một quyền, sao cậu gọi anh là “cục cưng bự” anh nghe lại cảm thấy buồn nôn thế nhỉ?
Vẫn là cô vợ nhỏ bé nhà anh gọi nghe êm tai hơn, nhưng mà không nên gọi ở bên ngoài như thế này.
Cung Linh Lung ngồi ở hàng ghế sau, ở giữa hai người mẹ, tay trái cầm nước gừng đường mà chồng chuẩn bị cho cô, tay phải bị mẹ chồng nhét bánh mè và bánh gạo.
“Linh Lung, chị sui, chúng ta ăn trước một ít bánh lót dạ trước đi, đừng đi xót ruột.”
Cung Linh Lung cười nhận lấy, chia một ít cho mẹ, còn lấy quả quýt trong túi ra, đưa cho mẹ chồng và em chồng mỗi người một quả: “Mẹ, anh Tĩnh, Tĩnh Dương, quả quýt này ngọt lắm, không có chút vị chua nào luôn, mọi người cũng ăn một chút lót dạ đi.”
Đây là quả quýt được sản xuất trong không gian, vị càng ngọt hơn những quả mua ở bên ngoài, hai mẹ con bọn họ đều rất thích ăn.
Trong không gian trồng năm cây quýt, còn trồng không ít cam đường và táo, kết quả rất nhiều, hiện tại có một góc trong không gian còn đang chất một đống trái cây chín, cô đang dự định đến thành phố Hán sẽ nghĩ cách bán một ít đi ra ngoài nữa.
“Ừ, quýt này được đó, ngon lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-190.html.]
Bình thường Chu Lan Cầm không thích ăn đồ chua, quả quýt mà con dâu đưa cho bà hôm nay rất phù hợp khẩu vị của bà, nói xong còn bẻ hai múi cho cô: “Linh Lung, nào, con cũng ăn một ít đi.”
“Mẹ, mẹ cứ ăn đi, trong túi của con vẫn còn. Bánh trứng gà này ngon lắm, mẹ cũng ăn thử chút đi.” Cung Linh Lung cười nói.
“Con thích ăn bánh trứng gà à, sau này mẹ lại mua thêm cho con.”
Bánh trứng gà này là do bà ấy mang từ kinh đô đến, cố ý đến cửa hàng điểm tâm quốc doanh lâu năm mua, bà ấy nghĩ có lẽ con gái đều thích ăn mấy món bánh ngọt mềm mềm, lần này cố ý mang thêm nhiều một chút đến.
Thấy con dâu thích thật, Chu Lan Cầm vô cùng vui vẻ, lại mở túi lấy hai cái ra nhét vào trong tay cô và chị sui.
Lục Tĩnh Xuyên một tay cầm tay lái, tay con lại lột quýt ra, cắn một cái đã ăn hết nửa trái, anh thấy vợ và mẹ ở chung hòa thuận như thế, mới đây thôi mà đã bắt đầu san sẻ thức ăn cho nhau rồi, cười nói với bọn họ: “Linh Lung, hôn lễ của chúng ta được sắp xếp vào ngày mai, tối nay em và mẹ ở lại nhà nghỉ trong thành phố, sáng mai anh đến đón dâu.”
“Được rồi, nghe theo kế hoạch của anh.”
Cung Linh Lung không có ý kiến gì, chỉ hỏi: “Từ thành phố đến bộ đội cách nhau bao xa vậy?”
“Gần hai mươi cây số, sáng sớm bộ đội sẽ có một tuyến xe đến thành phố, mỗi ngày hai chuyến, sáng một chuyến chiều một chuyến, chờ em đến khu người nhà rồi, anh lại nói cẩn thận cho em biết.”
“Được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên đạp chân ga chạy thẳng đến cổng lớn của tiệm cơm quốc doanh, đậu xe xong lập tức dẫn mọi người đi gọi món ăn, gọi vài món đồ ăn đặc sắc của thành phố Hán.
Chu Lan Cầm có tính cách khá giống chị gái Chu Lan Bình, hào sảng lại thích nói chuyện, nói năng cũng rất có chừng mực, tuy rằng đây là lần đầu tiên bà ấy quen biết Bạch Thủy Tiên, nhưng hai người bọn họ lại nói chuyện khá hợp ý nhau, vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói chuyện.
Tính cách của Lục Tĩnh Dương cũng không khác Lục Tĩnh Xuyên mấy, có lẽ là vì nghề nghiệp nên cậu cũng là một người không thích nói chuyện quá nhiều, cách nói năng còn rất nghiêm cẩn.
Năm người ngồi vây quanh bàn, toàn nói chuyện nhà, bầu không khí còn hòa thuận vui vẻ hơn trong tưởng tượng rất nhiều.