Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, Bạch Kiến Nhân hối hận đến xanh cả ruột, nhưng trên đời lại không có thuốc hối hận, cho dù có hối hận cũng không có tác dụng gì.
Tuy rằng đã đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn, bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp được pháp luật công nhận, nhưng hiện tại cũng không thể thiếu tiệc cưới được, nếu không làm tiệc cưới không mời mọi người uống rượu mừng thì ở trong mắt mọi người thì bọn họ chính là hai người nam nữ có mối quan hệ danh không chính ngôn không thuận.
Chiều này Bạch Kiến Nhân đã đi mời mọi người, các cán bộ lãnh đạo của nhà máy sắt thép và nhà máy máy móc đều nhận được thiệp mời, còn chuyện bọn họ có nói hay không thì lại là chuyện khác.
Tiệc cưới ngày mai không làm cũng phải làm.
Nghĩ đến người nhà họ Tần sẽ không đến tham gia, đến cả con cháu cũng sẽ không cử người đến, trong lòng Bạch Kiến Nhân cực kỳ tức giận, nhưng lại không thể làm gì hơn, cả đêm đều đang âm thầm oán trách Tần Mộng Lan vô dụng.
Tần Mộng Lan thật sự cũng rất vô dụng, ngoại trừ khóc ra thì cũng chỉ biết khóc, cả đêm cũng chưa chịu nín, cứ khụt khà khụt khịt suốt cả đêm, ồn ào đến mức lửa giận trong lòng Bạch Kiến Nhân càng lúc càng lớn, đêm hôm suýt chút nữa đã nổi điên đánh bà ta rồi.
Cung Linh Lung không biết những chuyện xảy ra ở thành phố Đàm, cô ở nhà nghỉ kiểm kê số tiền mà mình vừa mới cướp được, cô cầm tiền giấy đủ loại màu sắc đếm xoành xoạch.
Đếm tiền xong, lấy nước rửa mặt, leo lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Xe khởi hành lúc sáu giờ rưỡi, Cung Linh Lung vào tiệm cơm quốc doanh mua hai cái bánh quẩy lót dạ, lại ngồi chiếc xe cũ kỹ như một ông già kia, lảo đảo lắc lư đi về phía thành phố Đàm.
“Linh Lung.”
Mới sáng sớm Lục Tĩnh Xuyên đã đứng ở bến xe chờ sẵn, hôm nay anh mặc một chiếc áo bông xanh thẳm, cơ thể cao gầy đứng thẳng tắp, đứng ở ngã tư đường, hấp dẫn không ít ánh mắt của các đồng chí nữ.
Cung Linh Lung đeo balo trên vai, tay xách theo hai con gà, cười tủm tỉm bước nhanh xuống xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-126.html.]
“Sao lại còn xách theo hai con gà nữa?”
Lục Tĩnh Xuyên lập tức đi lên cầm lấy đồ phụ cô, còn đưa bữa sáng mà anh chuẩn bị sẵn sang.
“Đây là gà do em nuôi, không thể để đám cặn bã kia hưởng được.”
Ngày hôm qua Cung Linh Lung còn muốn nhổ sạch hết toàn bộ rau củ quả trong đất, lại dọn sạch lương thực trong nhà kho đi, chỉ là cô có một mình khiêng không hết, lại nghĩ lương thực chắc cũng không còn lại được bao nhiêu, cô lại phải về gấp, cho nên cũng không làm mấy chuyện này.
“Đồ ăn em mua ngày hôm qua còn chưa ăn hết, hai con gà này tạm thời nuôi ở nhà dì đi, chờ mẹ xuất viện lại hầm ăn.” Lục Tĩnh Xuyên lên kế hoạch.
“Được rồi.”
Hai người cùng nhau quay về bệnh viện, Lục Tĩnh Xuyên lại nói cho cô nghe một tin tức: “Linh Lung, ngày hôm qua hai tên mặt dày kia ra khỏi bệnh viện đã lập tức đi đăng ký kết hôn rồi, trưa nay sẽ tổ chức tiệc mừng.”
“Ha, đúng là sốt ruột thật mà.”
Cung Linh Lung cười mỉa, cô vốn dĩ cũng không có ý định đi kiếm chuyện, nhưng hiện tại vòng tay đã bị thằng ch.ó khốn nạn kia lấy đi, cô nhất định phải đi đến đó một chuyến mới được, hỏi cô: “Anh Tĩnh, bọn họ tổ chức tiệc cưới lúc nào thế? Là ở viện gia thuộc của nhà máy máy móc hả?”
“Đúng vậy, sáng nay thằng Thao mới báo cho anh biết.”
Lục Tĩnh Xuyên thấy sắc mặt của cô không được đúng lắm, trực giác đoán là có việc, hỏi cô: “Linh Lung, sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Lần này em về quê là để lấy một thứ cực kỳ quan trọng, đó là trang sức mà ông ngoại để lại cho mẹ em, kết quả lại bị tên chó đẻ khốn nạn kia ăn trộm mất.”
“Ông ta thật sự là vô sỉ đến cùng cực.”