Hai người bọn họ đều đối đầu trực diện, thái độ người sau còn cứng hơn người trước.
Cung Linh Lung là người cao nhất trong số các quân tẩu, hiện tại khi cô đứng thẳng người nghiêm túc, khí thế vô cùng nghiêm nghị, cũng có chút bóng dáng của Lục Tĩnh Xuyên, hiện tại các hàng xóm trong viện gia thuộc đều nín thở, đến cả mấy đứa con nít đều không dám nói tiếng nào.
Chu Lan Cầm đứng ở bên cạnh cô, thấy con dâu không hề lộ ra vẻ mềm mại, đúng là một người có cá tính cứng rắn giống như lời chị đã miêu tả, thật sự rất phù hợp với tính cách của con trai, trong mắt bà ấy cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Bà ấy hài lòng con dâu bao nhiêu thì lại càng chướng mắt khó chịu với cô gái thích lo chuyện bao đồng lại còn ngu ngốc Mạnh Hiểu Dĩnh bấy nhiêu.
“Đồng chí Mạnh, con dâu của tôi, tôi còn chưa từng nói nặng con bé lấy một câu, cô có tư cách gì mà quát mắng con dâu tôi hả? Rõ ràng đây là chuyện cô làm sai, cô dựa vào cái gì mà đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu con bé?”
Mạnh Hiểu Dĩnh vốn dĩ đã cảm thấy vô cùng ấm ức tủi thân rồi, lúc trước bị Dương Tiểu Lan quát, bây giờ lại bị Cung Linh Lung nhục nhã chỉ trích, cô ả chưa bao giờ phải chịu cơn ấm ức nào lớn như thế này, lửa giận trong lòng cháy lên hừng hực.
Hiện tại mẹ của Lục Tĩnh Xuyên còn đứng ra chỉ trích cô ả, cô ả lập tức rơi nước mắt ngay: “Bác gái, tôi không có cố ý, tôi chỉ là giận quá mất khôn.”
“Lúc nãy con dâu của tôi nói rất đúng, cô giận quá mất khôn thì cũng đều là do cô tự chuốc lấy, cô lấy tư cách gì mà trút giận lên người con dâu tôi chứ?”
“Cha mẹ cô dạy dỗ cô như thế sao?”
“Cô lo chuyện bao đồng, tự rước phiền phức vào người, hiện tại tức giận thì tìm đại người nào đó để phát tiết lửa giận, cô đã làm sai chuyện mà còn đổ lỗi cho người khác, cô cảm thấy mình làm đúng lắm à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-215.html.]
Chu Lan Cầm vốn dĩ cũng không muốn nhúng tay vào chuyện trong viện gia thuộc, nhưng hiện tại hai người bọn họ dám ăn h.i.ế.p con dâu ngay trước mặt bà ấy, nếu bà ấy không đứng ra bảo vệ cô, chị sui và con dâu chắc chắn sẽ rất thất vọng và buồn lòng.”
“Bác gái, tôi xin lỗi.” Mạnh Hiểu Dĩnh rơi nước mắt xin lỗi.”
Thấy cô ả xin lỗi mình, Chu Lan Cầm nhíu mày lại: “Người cô cần xin lỗi không phải tôi.”
Gương mặt xinh đẹp của Mạnh Hiểu Dĩnh cứng đờ, lúc nãy cô ả đã phải xin lỗi dân quê đanh đá Dương Tiểu Lan rồi, chẳng lẽ bây giờ còn bắt cô ả phải xin lỗi đồ quê mùa như Cung Linh Lung nữa sao?”
Cô ả phải xin lỗi hai tên dân quê liên tục, sau này sao cô ả có thể ngẩng đầu trong đoàn văn công được nữa chứ.
Ngay lúc cô ả đang chần chừ không muốn thì Dương Tiểu Lan đã dẫn chính ủy Triệu đến.
Chính ủy Triệu dừng xe đạp lại, đi nhanh đến, nhìn thoáng qua Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi, mặt mày nghiêm túc nói: “Đồng chí Tưởng Á Bình, cô nói lại kỹ càng tỉ mỉ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mọi chuyện cho tôi biết đi.”
“Được rồi.”
Tưởng Á Bình bắt đầu nói từ chuyện bọn họ tặng thức ăn cho nhau, nhấn mạnh vào chuyện sau khi hai người Mạnh Hiểu Dĩnh đến thì mới xuất hiện tranh chấp rất nhiều lần, cuối cùng trọng điểm dừng lại ở chỗ: “Lúc nãy đồng chí Mạnh đã xin lỗi, nhưng đối tượng cô ta xin lỗi không phải đồng chí Cung Linh Lung, cô ta xin lỗi dì Chu, dì Chu đang nhắc nhở cô ta xin lỗi sai người rồi.”
Chính ủy Triệu nghe xong dời mắt nhìn về phía hai người Mạnh Hiểu Dĩnh, mặt mày âm u hỏi: “Dạo gần đây đoàn văn công quá ít việc làm, làm hai cô rảnh đến mức đi đến đây lo chuyện bao đồng đúng không?”
“Không có, dạo gần đây chúng tôi tập luyện ngày đêm, vừa mới luyện tập xong đi ra ngoài hóng gió.”
Mạnh Hiểu Dĩnh cúi đầu không dám nhìn anh ấy, lúc nãy cô ả vô cùng hối hận vì mình đã đi theo Từ Vi đến nơi này.
Hai người bọn họ đã nghe được Lục Tĩnh Xuyên kết hôn từ lâu rồi, còn tổ chức tiệc mừng ở trong viện gia thuộc, nghe nói vợ của anh là người đến từ nông thôn, là do người lớn trong nhà sắp xếp một buổi xem mắt, có không ít người trong đoàn văn công đều đang âm thầm cảm thấy tiếc thay cho Lục Tĩnh Xuyên.