Tần Đức Xuân mở miệng nói chuyện, tiếng nói thô nặng âm u: “Bạch Linh Lung, cô nói chuyện cho rõ ràng, cụ thể là chuyện gì, cô nói thẳng ra đi.”
“Sao nào, mấy người làm chuyện thất đức mà còn muốn nhờ tôi nói ra giúp mấy người nữa à?” Cung Linh Lung không chút khách sáo cãi ngược trở lại.”
“Cô từ đâu chui ra thế, sao lại nói chuyện bất lịch sự với người lớn như thế, thật đúng là mất dạy mà.”
Người phụ nữ vừa mới lên tiếng đang đứng đằng sau Tần Đức Xuân, lúc trước Cung Linh Lung chưa từng nhìn thấy bà ta, nhưng mà bà ta trông giống Tần Mộng Lan ba bốn phần, cô suy nghĩ một chút, đoán ra bà ta chính là chị gái của Tần Mộng Lan.
Thấy bà ta còn dám mắng cô là mất dạy, Cung Linh Lung mỉm cười, cười trào phúng: “Nhà họ Tần mấy người dạy ra một đứa đê tiện vô sỉ là Tần Mộng Lan, hiện tại còn có một tội phạm tử hình cho dù tự sát cũng không thể nào thay đổi được sự thật, có tư cách gì mà dám nhắc đến chuyện giáo dục với tôi chứ? Có tư cách gì mà trưng cái giá người lớn tuổi trước mặt tôi?”
“Trước khi bà lên tiếng mắng chửi tôi thì nên nhổ sạch cỏ trong đầu mình ra, đỡ mất công lại làm cho người nhà họ Tần mấy người mất sạch mặt mũi giống Tần Mộng Lan đó.”
Tần Mộng Vũ còn muốn mở miệng, Tần Đức Xuân lại lạnh lùng quát: “Câm miệng.”
Bà ta ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Cung Linh Lung.
“Trừng cái gì mà trừng, bà đang khoe bà có đôi mắt to à, đôi mắt trợn lên như cá chết, xấu muốn chết.”
Khi đối phó với người nhà họ Tần, Cung Linh Lung sẽ không khách sáo chút nào, trực tiếp bodyshaming bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-185.html.]
Còn chuyện mấy người kia đều lộ ra vẻ mặt tức giận, cô quyết định ngó lơ coi như nhìn không thấy.
Tần Đức Xuân đã biết miệng lưỡi của cô lợi hại đến mức nào, không muốn cãi nhau lãng phí thời gian với cô, cũng không muốn bị những người khác cười nhạo, trực tiếp hỏi: “Bạch Linh Lung, có chuyện gì thì nói đi, hôm nay cô tìm đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Chuyện nhặt xác cho thằng ch.ó rác rưởi họ Bạch kia.”
Giọng nói của Cung Linh Lung vô cùng trong trẻo, đứng thẳng tắp ngay tại chỗ, khí thế bừng bừng chỉ trích: “Mẹ của tôi đã ly hôn với thằng ch.ó khốn nạn họ Bạch kia rồi, sau đó lại đi đăng ký kết hôn với Tần Mộng Lan. Theo tôi được biết trước khi thằng ch.ó khốn nạn họ Bạch kia c.h.ế.t thì ông ta cũng chưa từng ly hôn với Tần Mộng Lan, cho dù ông ta sống hay c.h.ế.t thì vẫn cứ là con rể của nhà họ Tần. Hiện tại ông ta đã c.h.ế.t rồi, mấy người không nhặt xác cho ông ta, mắc gì bắt chúng tôi đi nhặt xác cho thằng ch.ó rác rưởi kia chứ?”
Tần Đức Xuân nhíu mày, xụ mặt nói: “Chúng tôi không hề bảo hai người đi nhặt xác cho thằng đó.”
“Lúc nãy cục trưởng Chu của cục công an thành phố đích thân đến báo cho chúng tôi biết, chẳng lẽ cục trưởng Chu thông báo sai rồi sao?”
Cung Linh Lung nhìn thấy biểu cảm của ông ta cũng không giống như nói dối, nhưng dì chắc chắn sẽ không thông báo sai, cho dù ông ta không ra lệnh thì nói không chừng là do mấy người khác trong nhà họ Tần cố ý giấu ông ta làm chuyện này.
Tần Đức Xuân nghe nói cục trưởng Chu đích thân đi thông báo, lập tức nhíu mày xoay người nhìn về phía mấy đứa con cháu trong nhà mình.
Thấy ánh mắt Tần Mộng Vũ hơi d.a.o động, Tần Đức Xuân còn có cái gì không rõ nữa chứ, giận đến mức n.g.ự.c đau nhói, nghiến răng nói: “Con cảm thấy trong nhà còn chưa đủ phiền đúng không?”
“Cha, con, trong nhà ra nông nỗi này đều là vì bọn họ, con cố ý…”
Bà ta trả lời không quá lớn, nhưng Cung Linh Lung lại nghe được rõ ràng, cầm cây gậy trong tay chỉ vào bà ta, chửi ầm lên: “Mụ già lắm chuyện kia, mấy chuyện dơ bẩn nhà bà thì liên quan gì đến chúng tôi chứ? Là tôi bảo em gái bà đi tằng tịu với đàn ông à? Là chúng tôi bảo bà ta với thằng ch.ó rác rưởi họ Bạch kia hại c.h.ế.t chồng bà ta hả?”
“Hay là mẹ con chúng tôi bảo mẹ bà hại c.h.ế.t người khác, làm việc trái pháp luật? Là chúng tôi bảo mẹ của bà lạm dụng chức quyền kiếm chác lợi ích cho nhà họ Tần, hãm hại người khác sao?”
“Hôm nay bà đứng đây nói rõ ràng cho tôi, nhà mấy người rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay, rốt cuộc có liên quan gì đến hai mẹ con chúng tôi hả?”
“Nếu bà không nói cho rõ ràng, bắt đầu từ ngày mai hai mẹ con chúng tôi sẽ đến văn phòng ủy ban tố cáo, để các lãnh đạo ở bên trên chủ trì công đạo chúng tôi.”
Tần Mộng Vũ làm sao dám trả lời những câu này của cô, nếu như đổ mọi tội lỗi mà mẹ và em gái bà ta làm lên đầu hai mẹ con bọn họ, hôm nay bà ta nhất định sẽ c.h.ế.t đuối trong vũng nước miếng của mọi người.
Tần Đức Xuân vốn dĩ bị mấy chuyện liên tục kéo đến kích thích làm trái tim vô cùng khó chịu, lúc này đã giận đến mức đứng không vững nữa, ôm n.g.ự.c xoay người quay về phòng, thở hồng hộc tức giận mắng: “Chuyện này do con gây ra, con tự đi mà giải quyết.”
“Cha…”
Tần Mộng Vũ xụ mặt, còn muốn nói gì đó, Tần Hướng Nam lạnh lùng trách mắng: “Tần Mộng Vũ, em có thể thông minh một chút, làm chuyện đàng hoàng một chút hay không?”
Thấy người làm chủ nhà họ Tần cũng đều bỏ mặc chuyện này, đẩy một mình Tần Mộng Vũ ra xử lý chuyện này, Cung Linh Lung cười châm chọc: “Tôi sẽ không thu t.h.i t.h.ể của tên chó rác rưởi Bạch Kiến Nhân kia, ông ta sống là con rể nhà họ Tần mấy người, c.h.ế.t cũng sẽ là rể quỷ của nhà họ Tần.”
“Lúc ông ta còn sống đã từng nói, Triệu Ngọc Thục có ân tái tạo với ông ta, chẳng khác nào cha mẹ thứ hai của ông ta.”
“Mười năm nay ông ta tận tâm tận lực làm việc cho Triệu Ngọc Thục, tốn rất nhiều chất xám để trở thành con rể của nhà họ Tần, muốn trở thành người một nhà với bà ta.”
“Hiện tại Triệu Ngọc Thục đã chết, ông ta làm con rể kiêm cấp dưới đắc lực cũng đi sát theo phía sau, ông ta đã làm được việc sống thì báo hiếu, c.h.ế.t thì làm bạn, trên đường đến hoàng tuyền hai người bọn họ lại cộng sự với nhau lần nữa, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.”
“Ông ta đào tim đào phổi với người nhà họ Tần mấy người, đến cuối cùng còn trả giá tính mạng của mình, tôi thấy tốt nhất mấy người đừng làm ra loại chuyện qua cầu rút ván như thế, để tránh cho người ta c.h.ế.t không nhắm mắt.”
“Chúng tôi sẽ không nhúng tay đến hậu sự của ông ta, nhưng mà tôi sẽ đến đồn công an, để đồn công an gửi t.h.i t.h.ể của ông ta đến nhà họ Tần mấy người.”
“Tôi không quan tâm là nhà họ Tần tổ chức đám tang cho ông ta, hay là Tần Mộng Vũ làm, đó là chuyện nội bộ của nhà họ Tần mấy người, mấy người tự đi mà thương lượng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-186.html.]
Nói xong, cô xách theo cây gậy kia chạy đi.
Người nhà họ Tần bị cô chọc giận đến mức mặt mày đỏ bừng, bọn họ đã hận c.h.ế.t Bạch Kiến Nhân, chắc chắn sẽ không tổ chức tang lễ cho ông ta.
Lúc này bọn họ đều đồng loạt dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tần Mộng Vũ, Tần Hướng Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là chuyện do em gây ra, em lập tức đi giải quyết đi, nếu giải quyết không tốt thì đừng có đặt chân vào cánh cửa này.”
Nói xong, những người khác đều đi vào nhà, một tiếng “rầm” vang lên, nhốt Tần Mộng Vũ ở ngoài cửa.
Cung Linh Lung còn chưa đi xa lại cười trào phúng lần nữa, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ làm bà ta nghe được: “Đời này mẹ của bà coi như sống uổng rồi, không chỉ đẻ ra một đứa đê tiên cực phẩm mà còn đê được một đứa vô dụng cực phẩm, ba mẹ con mấy người đồng tâm hợp lực cùng nhau làm việc, cùng nhau hại c.h.ế.t nhà họ Tần.”
“A…”
Tần Mộng Vũ giận đến mức đứng tại chỗ la hét ầm ĩ.
“Ui cha, bà cũng bắt chước Tần Mộng Lan giả điên giả khùng luôn à, nhà mấy người có thể nghĩ ra chiêu nào hay hơn không?”
“Bà ta giả khùng giả điên bắt tên khốn nạn chó đẻ họ Bạch kia uống nước tiểu nuốt phân, có phải bà cũng muốn giả điên đi hủy thi diệt tích hay không?”
Cái mỏ Cung Linh Lung cứ bla bla mãi không ngừng, còn cho bà ta một ánh mắt khinh bỉ, trước khi đi còn nói một câu: “Có lẽ đến c.h.ế.t tên chó khốn nạn họ Bạch kia cũng không ngờ rằng, cuối cùng người nhặt xác cho ông ta lại là bà chị vợ là bà, chắc tối nay ông ta sẽ mang ơn đội nghĩa đến tìm bà đó.”
Tần Mộng Vũ giận đến mức n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, thấy hàng xóm xung quanh đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn bà ta, bà ta giận đến mức ăn nói không lựa lời: “Nhìn cái gì mà nhìn, biến đi hết cho tôi.”
“Người nên biếng đi là mấy người đó.”
Một bà cụ ở đối diện chửi ngược lại bà ta, lạnh lùng trách mắng: “Đã đến nước này rồi mà mấy người còn không lo kẹp chặt đuôi làm người, vẫn cứ kiêu ngạo ngông cuồng như thế, thật sự cho rằng mẹ của mấy người ôm hết tội vào người là mấy người có thể ngủ ngon được sao?”
Những lời này của hàng xóm giống như một thùng nước đá xối thẳng lên đầu Tần Mộng Vũ, lập tức dội tắt lửa giận của bà ta, hai chân bà ta mềm nhũn lảo đảo, lại không dám mở miệng chửi lại nữa.
Cũng không biết có phải quá chột dạ hay không, bà ta cũng không dám đi gõ cửa nhà mẹ đẻ mà lại vội vội vàng vàng chạy đến đồn công an.