Bạch Linh Lung đang ăn thịt hầm ngon lành hỏi: “Cho ông ta uống hết một bình thật hả?”
“Khụ khụ, không đến mức một bình, chắc là chỉ một phần ba mà thôi, số còn lại đều đổ hết lên mặt lên đầu ông ta, trong phòng bệnh có mùi tanh khai nồng nặc, hôi đến mức y tá phải dọn dẹp rất nhiều lần.” Tống Thao nghĩ đến đây nhịn không được bật cười.
Cung Linh Lung đảo mắt vòng vòng, cười có hơi gian: “Hôm nay cho ông ta uống nước tiểu, chắc ngày mai sẽ ăn phân.”
Tống Thao: “… Có lẽ đi.”
Bạch Thủy Tiên và Lục Tĩnh Xuyên đều cười khẽ không nói gì, có chút chờ mong trò hay ngày mai.
“Ui cha, ở nhà có chuyện hấp dẫn như thế, em thật sự không muốn đến trường học chút nào.” Tống Thao có chút hối hận vì không xin nghỉ thêm vài ngày.
Cung Linh Lung nhẹ nhàng bật cười, cũng rất hiểu tâm trạng của cậu ấy, cười tủm tỉm nói: “Chờ chuyện này có kết quả rồi, chị sẽ viết những chuyện diễn ra tiếp theo đó thành truyện gửi qua bưu điện cho em, bảo đảm em nghe xong sẽ cảm thấy giống như được chứng kiến tận mắt.”
Tống Thao vô cùng biết ơn cảm ơn: “Cảm ơn chị dâu.”
Bạch Thủy Tiên cười liếc nhìn con gái càng ngày càng hoạt bát, gắp thịt cho ba đứa con cháu nói: “Thao, Tĩnh Xuyên, mau ăn đi, thịt nguội rồi sẽ không còn ngon như thế này nữa.”
“Mẹ (Dì) cũng ăn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-151.html.]
Bốn người, bốn món ăn, bị xử lý sạch sẽ, không còn dư lại một giọt nước sốt.
Lục Tĩnh Xuyên cất chén đũa vào trong rổ, không cho Cung Linh Lung đi rửa chén, nói với hai mẹ con bọn họ: “Linh Lung, chiều nay em với mẹ ngủ trưa đi, anh và Thao đi xử lý chút chuyện giúp dì, chờ làm xong anh sẽ đến.”
“Được rồi, hai người cứ đi làm việc của mình đi.” Cung Linh Lung vẫy tay với anh, cười đến cong cả mắt.
Ánh mắt Lục Tĩnh Xuyên sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, khi cô cười rộ lên sẽ lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt lóe lên ánh sáng lộng lẫy xinh đẹp, toàn thân toát ra sức sống trẻ tuổi vô cùng năng động, mỗi một ánh mắt nụ cười đều có sức cuốn hút cực lớn, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô, tâm trạng của anh sẽ cực kỳ vui vẻ, có cảm giác linh hồn bình an vô cùng thỏa mãn.
Cung Linh Lung đưa bọn họ đến cửa, chờ bọn họ đi rồi mới khóa trái cửa lại, sau đó đi đến mép giường, kích động báo cáo tin tức tốt cho mẹ: “Mẹ, con đã gieo hạt táo, hạt quýt và hạt cam đường vào không gian rồi, hiện tại cũng đã lớn thành cây non, có lẽ ngày mai có thể hái quả.”
Bạch Thủy Tiên nghe vậy cười cười, lấy số hạt quýt mà bà để lại lúc sáng ra đưa cho cô: “Chỗ này còn có sáu bảy hạt, con cũng cầm đi trồng đi.”
“Dạ được.”
Cung Linh Lung dùng ý niệm thao tác, quăng hạt vào mặt đất trong không gian, tiếp tục nói: “Mẹ, sáng nay con tranh thủ đi vào hái ớt cay thêm một lần, tìm được một cái bao tải vứt đi trong nhà dì, hiện tại đều đã chứa đầy một bao ớt tươi. Mùa này không phải là mùa ớt chín, không thể cầm đến chợ đen bán được, cũng không thể phơi khô, phải xử lý thế nào đây?”
“Linh Lung, lát nữa con đến cung tiêu xã mua một cái thớt gỗ về, lại mua một cái chậu tráng men và ấm sành lớn, mua thêm chút muối, tối nay chúng ta xử lý đống ớt kia, làm thành ớt bằm ngâm, sau này mang đến thành phố Hán ăn.”
Bạch Thủy Tiên lên kế hoạch, nghĩ đến mớ rau dưa lương thực trong không gian, lại nói: “Con lại mua thêm ít bao tải và sọt tre đi, rau dưa và lương thực thu hoạch được chúng ta đóng gói trước.”
“Dạ được.”
Cung Linh Lung gật đầu đồng ý, lại nói cho cô một sự kiện khác: “Mẹ, diện tích không gian rõ ràng đã lớn hơn lúc mới bắt đầu rồi, tối hôm qua con với mẹ đã làm ký hiệu, hiện tại bên ngoài đã có thêm một ít không gian nữa rồi.”