Đinh đinh đinh, đông đông đông, keng keng keng!
Lúc Triệu Tuân mơ mơ màng màng tỉnh lại, lờ mờ nghe thấy một tràn tiếng gõ vang lên bên tai mình.
Thanh âm đó rõ rệt như vật, rõ nét như thế, cho nên hắn vô cùng bực bội.
Trên lầu sửa sang cũng đã sửa ba tháng rồi, thế nhưng vẫn không thấy khá hơn, cứ như vậy không đến nửa năm thì không thu được công rồi.
Triệu Tuân đáng thương khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lần, muốn ngủ nướng cũng không được, sáng sớm đã bị đánh thức. Thân là một văn khoa cẩu, luôn có thói quen thức đêm làm việc, lúc ngủ nướng lại bị người khác đánh thức thật đúng là quá thống khổ.
Bởi vì trong phòng được treo hai tấm rèm cửa dày, nên nhìn xung quanh là một mảnh đen kịt.
Đây là thói quen mỗi ngày trước khi đi ngủ của Triệu Tuân, bởi vì hắn ngủ được ít, không thể có ánh sáng lọt vào, cho nên sẽ kéo hai tấm rèm cửa ra che ánh nắng.
Hắn tiện tay sờ đèn ở đầu giường, lại đụng phải một vật cứng gì đó.
Hí...
Triệu Tuân bị đau, hít một hơi khí lạnh, trong lòng lại nghi hoặc không thôi.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Hắn cẩn thận sờ sờ, dường như là thứ gì đó giống như tấm ván gỗ.
Lúc đang hoang mang, hắn nghe thấy có tiếng người gào khóc:
"Con trai mệnh khổ của ta, con sao lại cứ như vậy mà đi chứ. Con đi bảo vi nương làm sao đây."
Thanh âm này hiển nhiên là một vị phu nhân, chốc chốc lại nghẹn ngào, thật sự vô cùng thảm thiết.
"Phu nhân xin bớt đau buồn, Tuân ca tuy rằng đã mất rồi, nhưng còn có Thuần Nhi, Liên Nhi, Triệu thị ta cũng không đến mức đứt mạch."
Tiếp theo là một giọng nói vô cùng uy nghiêm, chỉ là trong uy nghiêm vẫn mơ hồ lộ ra sự mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Phu nhân đó vẫn không ngừng gào khóc.
"Phu nhân, bà đây là... bà đây là sao phải khổ như vậy chứ. Chuyện đã đến mức này rồi, nên để cho Tuân Ca nhập thổ vi an mới đúng, mấy cái đinh còn lại này, là bà đóng hay là để ta đóng?
Vốn dĩ Triệu Tuân đang nghe rất chăm chú, thế nhưng lúc nghe đến đây lại không khỏi giật mình.
Đây là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào là hắn nghe nhầm sao?
Triệu Tuân muốn đứng dậy, thế nhưng cảm thấy giống như có vật gì đè lên ngực mình, khiến hắn không nhúc nhích được.
Đáng chết, đây là bị bóng đè sao?
Hắn càng dùng sức, thế nhưng càng như vậy, càng không đứng dậy được.
Lúc này lại nghe thấy phu nhân đó gào khóc nói:
"Tuân ca dù sao cũng là thịt trên người ta dứt xuống, lão gia, để ta tiễn nó một đoạn cuối cùng này đi.
Sau đó lại truyền đến thanh âm quen thuộc, đinh định đinh, đông đông đông, keng keng keng!
Hí!
Lần này lưng Triệu Tuân đã toát mồ hôi lạnh rồi, bởi vì hắn dám khẳng định đây không phải là tiếng tu sửa, thanh âm này là từ chỗ cách hắn không đến mười mấy căng-ti-mét truyền tới.
Còn về cuộc đối thoại vừa rồi cũng không phải là hắn nghe lầm, mà là sự thật.
Liên hệ với những lời đối thoại vừa rồi, Triệu Tuân biết rõ giờ này khắc này hắn đang ở trong một cái quan tài.
"Không!"
Triệu Tuân quát lên một tiếng, ngay sau đó cảm thấy nguyên thần xuất khiếu, đột nhiên ngồi dậy.
Hắn giống như phát điên đập vào nắp quan tài, cũng phát ra những tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng, cứu mạng."
Người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên là vô cùng sợ hãi.
Tiếp đó Triệu Tuân liền nghe thấy những tiếng hô hoán.
"Xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy rồi."
Quan tài vừa rồi còn chưa đóng chắc, Triệu Tuân lại sử dụng toàn bộ khí lực đập vào nắp quan tài, lập tức nắp quan tài lắc lư, càng xác thực sự thật "xác chết vùng dậy".
"Lão gia, đây, đây..."
"Phu nhân đừng sợ..."
Triệu Tuân đương nhiên không rảnh bận tâm những thứ này, sau khi ý thức được sẽ không có người giúp hắn, hắn bắt đầu phát ra toàn lực đập vào nắp quan tài.
Không khí trong quan tài vô cùng ít ỏi, lúc này hắn đã cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, nếu như không mau chóng mở nắp quan tài ra thì e rằng hắn sẽ tức chết ở đây.
Bản năng cầu sống khiến Triệu Tuân sử dụng khí lực chưa từng có, sau mấy lần đập cũng mở được nắp quan tài ra.
Sau đó hắn phản ứng có điều kiện lập tức đứng lên.
Hắn mở to đôi mắt lại bởi vì đột nhiên từ trong môi trường tối đen tiến vào nơi có ánh sáng mạnh nên lập tức nhắm mắt lại.
Qua một lát sau hắn mới từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh, trong phòng treo đầy cờ tang, lớn có ba trượng sáu, nhỏ cũng có một trượng tư, đều dùng vải trắng bọc quanh.
Còn về câu đối phúng điếu, hương nến, tiền vàng những vật này đều có đủ.
Trong phòng đầy bạn bè thân thích đến chia buồn, trong sảnh cũng sắp xếp mootj đội thổi nhạc buồn.
Triệu Tuân thậm chí phát hiện ra những tăng nhân đang niệm kinh tụng chú, hiển nhiên là siêu độ cho hắn.
Triệu Tuân quả thực không dám tin vào mắt mình nữa.
Nếu quay phim cũng không thể chân thật như vậy, điện ảnh truyền kình nếu như có trình độ đạo hoá này, cũng không đến mức bị cộng đồng mạng phẫn nộ.
Lẽ nào nói, hắn xuyên không rồi sao?
Nghi hoặc trong bụng hắn, thế nhưng vẫn còn chưa đợi hắn hỏi, một giọng nói vô cùng uy nghiêm đã lập tức truyền đến.
"Con... Tuân Nhi... con rốt cuộc là người hay quỷ?"
Triệu Tuân nghe thấy thì sửng sốt, giọng nói này dường như rất quen thuộc, không phải chính là giọng nói của người đàn ông vừa rồi trong uy nghiêm vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi bất đắc dĩ sao?
Hứan nhìn thật kỹ, chỉ thấy là một người trung niên mũ cao đai rộng, dáng người khôi ngô cao gầy. Người này mặt chữ quốc, khuôn mặt tuy rằng có chút tang thương nhưng vẫn có thể nhìn ra được không tệ, ngũ quan càng cực kỳ tinh xảo, lúc trẻ tuổi chắc chắn là tuấn tú.
Bên cạnh hắn chắc chắn chính là vị phu nhân vừa rồi.
Phu nhân này cũng gần trung niên, thế nhưng hiển nhiên là trẻ hơn nam tử kia một chút, dáng người cực kỳ cân xứng, khuôn mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, lông mày lá liễu. Nếu như không phải bởi vì quá mức thương tâm mà khóc đến mức lê hoa đái vũ (như hoa lê dính hạt mưa), đoán chừng sẽ càng xinh đẹp hơn.
Hai người cùng chung một điểm là đều mặc đồ trắng.
"Ta đương nhiên là người rồi, đây là đâu?"
Triệu Tuân cảm thấy hiện giờ vấn đề quan trọng nhất là phải làm rõ mình đang ở đâu, nếu như thật sự xuyên không, thì cũng là chuyện cấp bách chờ giải quyết.
Bằng không hắn không biết thân phận của mình, bất đắc dĩ giả điên giả dại ở đây, há chẳng phải là bị người tuỳ ý nhào nặn sao.
Không dễ gì mới xuyên không một lần, hắn cũng không thể nào làm mất mặt người xuyên không được.
"Con trai ta, thật sự là con trai ta sống lại rồi. Con trai ta chưa chết, con trai ta chưa chết. Bồ Tát phù hộ, Phật Tổ phù hộ. Không uổng công ta ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy, tích công đức vô lượng cho Triệu gia ta rồi. Thiện tai, thiện tai...
Phu nhân này bước lên mấy bước, vuốt ve khuôn mặt của Triệu Tuân vẫn đang đứng trong quan tài, nghẹn ngào nói:
"Không sao là tốt, không sao là tốt. Người đâu, mau đưa tiểu công gia về phòng đi, rồi dặn dò phòng bếp làm một tô mì đến. Tiểu công gia hôn mê mấy ngày rồi, không thể ăn đồ quá cứng, ăn mì phù hợp với dạ dày nhất.
Triệu Tuân cho đến lúc này vẫn không dám tin vào mắt mình. Hắn thật sự xuyên không rồi sao? Vì sao hắn không có một chút nhận biết gì về thế giới này?
Lẽ nào nói không phải nên có một miếu đường trọn vẹn, giang hồ hệ thống truyền dẫn vào cơ thể hắn?
Ký ức của hắn đâu? Hệ thống đâu? Kim thủ chỉ đâu?
Bộ dạng xuyên không không hề chuẩn bị này, không ra bài theo phương thức cụ thể nào cả, chơi cái búa a.
Triệu Tuân chỉ cảm thấy mình khí huyết công tâm, tức giận không thôi, nhưng hắn vừa muốn hỏi, lại cảm thấy thân thể mềm nhũn trước mắt tối đen, lại hôn mê rồi.