Về đến Bất Lương Nhân Nha Thự, Triệu Tuân và Giả Hưng Văn một lần nữa đi đến phòng để tử thi.
Thi thể của Hà Viễn Sơn đã được quan khám nghiệm tử thi kiểm tra, cũng không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào cả.
Còn về trảo ấn của “yêu vật” trên người Hà Viễn Sơn, thực ra cũng không phải chí mạng, mà là bị người ta sau đó cố ý tạo thành, rõ ràng là để che mắt người khác, lừa dối mọi người.
Nếu không phải Triệu Tuân đặt ra nghi vấn, Giả Hưng Văn thật sự có khả năng đã kết luận vụ án này là do yêu vật hành hung rồi.
Tuy rằng kiếp trước Triệu Tuân học chuyên ngành văn học cổ điển, thế nhưng cũng từng học về y học ngoại khoa nửa năm, nửa năm học phá án, nửa năm học Triết học.
Hiện giờ cuối cùng hắn cũng đã được trải nghiệm ý nghĩa của câu nói kỹ không áp thân rồi. Đương nhiên ngoại trừ Triết học ra, cái trò này chỉ sẽ khiến người ta càng thêm nghi hoặc.
Một loạt hiện tượng ly kỳ khiến Triệu Tuân cảm thấy cần phải thay đổi quan kiểm nghiệm để tiến hành kiểm tra lại thi thể một lượt.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Có điều kiểm tra thi thể đối với Triệu Tuân mà nói có chút khiêu chiến.
Bởi vì lúc trước khi hắn học là dùng mô hình người, hiện giờ lại là thao tác trên thi thể thật sự.
May mà trải qua xử lý đặc biệt của Bất Lương Nhân, thi thể đến giờ vẫn chưa bị thối rữa, ít nhiều vẫn có chút an ủi cho Triệu Tuân.
Triệu Tuân hít một hơi thật sâu, tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, vạch một đường trên bụng Hà Viễn Sơn.
…
…
Kết quả khiến Triệu Tuân vô cùng kinh ngạc.
Phần bụng của thi thể đã hoàn toàn thối rữa rồi.
Mà nếu như Triệu Tuân nhớ không nhầm, kết luận của quan khám nghiệm trước là Hà ngự sử bị yêu thú giết, vết thương chí mạng ở bên ngực trái.
Có thể thấy một vị quan khám nghiệm chuyên nghiệp không thể nào phạm phải sai lầm rõ ràng như vậy được, như vậy chỉ có một cách giải thích, vị quan khám nghiệm này là đồng đảng của hung thủ.
“Giả đại ca, vị quan khám nghiệm nghiệm thi đó hiện giờ ở đâu? Có đáng tin không?
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Triệu Tuân lập tức hỏi.
“Hình như là Ngô Sùng nghiệm thi, có điều sau khi nghiệm thi không bao lâu thì y nhiễm phong hàn, cáo bệnh ở nhà tĩnh dưỡng.
Giả Hưng Văn nhớ lại nói.
Hỏng rồi!
Trong lòng Triệu Tuân sinh ra một dự cảm không lành, vội vàng nói:
“Nhà y ở đâu?”
“Phường Sùng Đức.”
…
…
Phường Sùng Đức cách Bất Lương Nhân Nha Thự cũng không gần, Triệu Tuân và Giả Hưng Văn cưỡi ngựa nhanh cũng phải mất một khắc mới chạy đến.
Cột ngựa vào cọc buộc ngựa, Triệu Tuân vội vàng gõ cửa.
Vừa gõ cửa liền phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Trong lòng Triệu Tuân lập tức lạnh đi.
Hắn vội vàng bước vào trong sân, Giả Hưng Văn theo sát phía sau.
Sau khi vào trong nhà Triệu Tuân phát hiện một nam tử trung niên hiển nhiên là treo lơ lửng trên xà nhà.
“Giả đại ca, chúng ta đến muộn một bước rồi.”
Giả Hưng Văn sau khi nhìn thấy người chết treo cũng kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
Sao lại như vậy, bình thường Ngô Sùng cũng không giống như có gì bất thường, sao lại đột nhiên chết rồi.
“Chắc chắn là bị diệt khẩu rồi.”
Triệu Tuân than một tiếng.
Sau khi Hà ngự sử bị giết, thiên tử tức giận, thi thể rất nhanh được vận chuyển đến Bất Lương Nhân Nha Thự.
Kiểm tra thi thể là do quan khám nghiệm của Bất Lương Nhân Nha Thự làm, toàn bộ quá trình Kinh Triệu Phủ Nha đều khôn hề nhúng tay vào.
Nói như vậy chắc chắn là hung thủ ẩn nấp trong nội bộ Bất Lương Nhân.
Có thể trà trộn trong nha môn như Bất Lương Nhân như vậy, thân phận của người phía sau nhất định là vô cùng hiển quý.
Nghĩ đến đây, Triệu Tuân cảm thấy có một đôi tay màu đen ẩn nấp ở chỗ sâu của Trường An.
“Bây giờ phải làm thế nào.”
Trong lúc bất tri bất giác, Giat Hưng Văn đã hoàn toàn đi theo tình tiết của Triệu Tuân, Triệu Tuân quả thực cũng biểu hiện đáng để tín nhiệm.
“Trước tiên bẩm báo với Phùng đại nhân đi, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Chắc chắn là liên quan đến hiển quý trong triều.
Triệu Tuân cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, hôm nay hắn nhất định không thể loạn.
…
…
Trong Bất Lương Nhân Nha Thự, đôi mắt Phùng Hạo giống như chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Tuân.
Lúc này Triệu Tuân đã bẩm báo với Phùng Hạo về việc quan khám nghiệm Ngô Sùng làm giả khám nghiệm tử thi, sau đó tự sát ở trong nhà.
Tuy rằng Phùng Hạo không biểu hiện ra bất kỳ điều gì dị thường, thế nhưng thực ra trong lòng đã phiên giang đảo hải rồi.
Bất Lương Nhân Nha Môn hoàn toàn là Phùng Hạo độc đoán, hôm nay nội bộ Bất Lương Nhân bị người khác cắm người vào, Phùng Hạo lại hồn nhiên không biết, y cảm thấy mình thật quá nhục nhã.
Quan trọng nhất là chuyện này làm sao bẩm báo thánh thượng?
Lúc thiên tử tức giận áo này giao cho Bất Lương Nhân thụ lý, kết quả Bất Lương Nhân lại có nội ứng...
Phải biết rằng Bất Lương Nhân lúc thiết lập chính là bị coi là nanh vuốt và ưng khuyển của thiên tử, độ trung thành của Bất Lương Nhân xảy ra vấn đề, thiên tử chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Giấu không báo sao?
Đây hiển nhiên là càng không ổn thỏa.
Thiên tử không phải chỉ có một ưng khuyển là Bất Lương Nhân, Nội Thị Tỉnh và Bất Lương Nhân là quan hệ cạnh tranh.
Chuyện này do Bất Lương Nhân tự mình trình báo ít nhiều còn chiếm một chút tiên cơ, nếu như bị Nội Thị Tỉnh thông báo đến ngự tiền, vậy Phùng Hạo mới thật sự là chịu không nổi.
Sở dĩ Bất Lương Nhân có thể áp chế bá quan, chính là bởi vì được thiên tử tín nhiệm.
Nếu như mất đi sự tín nhiệm của thiên tử, Phùng Hạo sẽ không là gì cả.
Sau khi nghĩ thông điểm này Phùng Hạo cũng không còn do dự nữa.
Y thở dài một tiếng, nói: "Triệu Tuân, chuyện này ngươi làm rất tốt. Bản soái lập tức nhập cung diện thánh, sẽ đem chuyện này trình tấu lên thiên tử. Công lao của ngươi bản soái sẽ bẩm với bệ hạ."
"Đa tạ Phùng đại nhân."
Triệu Tuân vội vàng ôm quyền thi lễ.
Tuy rằng đến nay vụ án này vẫn chưa triệt để tra ra manh mối, thế nhưng chí ít cũng lộ ra manh mối rồi.
Trong lòng thiên tử Triệu Tuân chắc chắn cũng có thể có chỗ tăng thêm.
Triệu Tuân trước kia diện thánh tuy rằng vượt qua nguy hiểm rồi, thế nhưng thực ra vẫn luôn dẫm lên lò xo, thiên tử bảo hắn gia nhập Bất Lương Nhân cũng là bảo hắn lập công chuộc tội.
Nếu như Triệu Tuân không thể lập công, có trời mới biết thiên tử liệu có đột nhiên trở mặt hay không.
Thiên uy khó dò, cái đầu của Triệu Tuân giống như giắt một thanh đau lên, hôm nay thanh đao này cũng tính là tạm thời có thể bỏ xuống rồi.
...
...
Đại Minh Cung, Tử Thần Điện.
Trong đại điện bày một bàn cờ.
Hai bên đánh cờ là thiên tử Đại Chu Lý Thừa Cơ và Nội Thị Giám của Nội Thị Tỉnh Trịnh Giới.
Thiên tử cờ trắng, Trịnh Giới cờ đen.
Chiến đến giữa bàn, hai bên ngươi tranh ta đoạt, tụ lực chém giết.
Thế cờ vốn đã rơi vào giằng co, thiên tử đột nhiên đem một quân cờ trắng thay vào vị trí của cờ đen, mỉm cười nói: "Bước này, thế nào?"
"Bệ hạ anh minh thần võ, nô tài tâm phục khẩu phục."
Trịnh Giới từ nhỏ lớn lên cùng Lý Thừa Cơ, vô cùng hiểu rõ tính khí của hoàng đế bệ hạ.
Vị hoàng đế này không ra bài theo phươn pháp nào cả, cũng rất là tranh cường háo thắng.
Trong mắt thiên tử không có thế cục nào mà y không phá được.
"Ván cờ này, là nô tài thua rồi. Bệ hạ kỳ nghệ lại tinh tiến rồi, hôm nay đã đạt đến cảnh giới tuyệt hảo, nô tài thúc ngựa cũng không theo kịp."
Ngàn xuyên vạn xuyên, nịnh nọt không xuyên.
Trịnh Giới nịnh nọt mà không để lại dấu vết.
Trong lòng Lý Thừa Cơ vô cùng đắc ý, trong cung này hiểu y nhất có thể khiến y vui vẻ nhất vẫn là Trịnh Giới.
Chỉ là nụ cười trên mặt Lý Thừa Cơ còn chưa được bao lâu, một lính canh cửa đã bước vào bên cạnh y, nhỏ giọng bẩm báo:
"Bệ hạ, Bất Lương Soái Phùng Hạo đã đến bên ngoài điện, thỉnh cầu gặp bệ hạ."
Nụ cười trên mặt của thiên tử Đại Chu lập tức thu lại, hóa thành vẻ uy nghiêm lạnh lùng.
"Tuyên!"
Lý Thừa Cơ lạnh lùng phun ra một chữ.