Hoá ra Ngô Từ là cháu trai của Ngô Toàn Nghĩa....
Thế giới này thật sự rất nhỏ.
Có điều suy nghĩ cặn kẽ là có thể lý giải được ngay, thành Trường An nhìn như nhân khẩu rất nhiều, thế nhưng người đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp thì thực sự rất có hạn.
Những người này có địa vị không giống bách tính bình thường, chiếm dụng phần lớn tư nguyên, quan hệ giữa họ đương nhiên sẽ nhiều hơn một chút.
Đương nhiên, đồng thời những nguy hiểm mà họ phải đối mặt cũng vượt xa người bình thường.
Ngô Từ thân là nội ứng của Bất Lương Nhân, y chắc chắn biết sẽ có một ngày mình cũng sẽ đối mặt với cái chết.
Thế nhưng y vẫn kiên quyết lựa chọn con đường này. Từ điểm này có thể thấy, y thực đáng được kính phục.
"Sư phụ, người chính là điều tra được manh mối gì rồi sao?"
Ngô Toàn Nghĩa cũng không lập tức trả lời Triệu Tuân, mà là trầm mặc rất lâu.
"Chuyện này cũng không giống là như con tưởng tượng. Lúc ban đầu vi sư cũng cảm thấy Từ Nhi bị Vương Trung Ích sát hại. Suy cho cùng lúc này trùng hợp y về kinh báo cáo công tác, thời gian rất nhạy cảm. Nếu như Từ Nhi nắm được một vài chứng cứ của y, y phái người giết người diệt khẩu cũng không phải là không có khả năng. Có điều..."
Ngô Toàn Nghĩa ngừng lại một chút, trong đôi mắt phóng ra quang mang, nói:
"Nếu mọi người đều có thể nghĩ đến hung thủ là Vương Trung Ích, vậy y làm như vậy không phải là ngu xuẩn thì là gì chứ?"
Câu này của Ngô Toàn Nghĩa khiến cho Triệu Tuân rơi vào trong trầm tư suy nghĩ.
Đúng vậy, nếu như tất cả chứng cứ đều chỉ tới Vương Trung Ích, như vậy Vương Trung Ích còn phải chịu áp lực cực lớn khi giết chết Ngô Từ, há chẳng phải là chỉ sợ người khác không biết y có tật giật mình, còn thiếu nước đem hai chữ hung thủ viết lên mặt rồi?
Vương Trung Ích tốt xấu gì cũng là một vị Tiết Độ Sứ, không thể nào ngay cả một chuyện dễ hiểu như vậy mà cũng không hiểu rõ.
Dựa vào lý thuận thám tử, thứ biểu tượng nhất thường không phải là sự thật.
"Thế nhưng sư phụ, nếu như hung thủ không phải là Vương Trung Ích, thì sẽ là ai?"
"Còn phải từ từ điều tra, nóng ruột cũng vô dụng."
Ngô Toàn Nghĩa thở dài một tiếng nói:
"Chuyện này con đừng vội, vi sư sẽ cùng con điều tra, bất luận thế nào vi sư cũng sẽ đòi lại công bằng cho Từ Nhi."
Ngừng lại một lát, Ngô Toàn Nghĩa lại dường như cảm thấy được gì đó, y nhìn chằm chằm Triệu Tuân một lát rồi lập tức nói:
"Minh Doãn, có phải tu vi của con tăng lên rồi không?"
Triệu Tuân vội vàng nói:
"Sư phụ, thực không dám giấu giếm, sau khi vào Bất Lương Nhân Nha Thự, Giả đại ca giúp con tẩy tuỷ, sau khi tẩy tuỷ con cũng nhập phẩm trở thành cửu phẩm Võ Tốt."
Ngô Toàn Nghĩa khẽ gật đầu, nói:
"Chẳng trách, để vi sư xem thử."
Nói xong Ngô Toàn Nghĩa bước lên trước nửa bước, đưa bàn tay đặt vào thiên linh cái của Triệu Tuân.
Triệu Tuân cảm nhận được xâm phạm, nhưng cũng không có cách nào nói gì được.
Suy cho cùng ở thời đại này, một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Ngô Toàn Nghĩa tốt xấu gì cũng tính là sư phụ của hắn, chút quyền lực này vẫn là có.
Nín thở ngưng thần, Ngô Toàn Nghĩa tiến vào trong thức hải của Triệu Tuân, giống như lần đầu tiên.
Tuy rằng không giống như quan tâm thuật của những thần côn hội của Khâm Thiên Giám kia, thế nhưng tu hành giả cảnh giới giống Ngô Toàn Nghĩa này hoàn toàn có thể dễ dàng ngao du trong thức hải của người khác.
Rất lâu sau, Ngô Toàn Nghĩa bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt viết đầy hoài nghi và kinh ngạc.
"Minh Doãn, chân khí trong cơ thể của con vô cùng kỳ quái, dường như có hai loại, hai loại chân khí giao tranh với nhau, ai cũng không phục ai. Theo vi sư thất, rất có khả năng là ảnh hưởng của song tu tạo thành."
Ừm, song tu...
Đương nhiên, song tu này không phải là song tu kia.
Triệu Tuân gật đầu nói:
"Sư phụ nói không sai, đồ nhi ngoại trừ tẩy tuỷ bước vào ngưỡng cửa Võ Tu ra, cũng đang nỗ lực học tập cuốn Văn Tông Sơ Thức Cảm Ngộ mà người con con. Lúc đó không kịp nói với người, ở trong thức hải học trò nhìn thấy thành Trường An và Hạo Nhiên Thư Viện.
Ngô Toàn Nghĩa khẽ híp mắt lại, dáng vẻ như có điều suy tư.
"Nói tiếp đi."
Triệu Tuân không dám giấu giếm, liền kể lại tất cả những gì mình thấy cho Ngô Toàn Nghĩa nghe.
"Thành Trường An và Hạo Nhiên Thư Viện dường như đều ở trong sa mạc, lúc đó đồ nhi muốn đến gần, đột nhiên cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy cái gì cũng nhìn không rõ nữa. Có điều đồ nhi có thể cảm nhận được ở chỗ sâu trong thức hải có một thanh âm vẫn luôn ngâm nga."
"Ngâm nga..."
Ngô Toàn Nghĩa rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau y mới cảm khái nói:
"Hay lắm, thật sự là rất hay. Minh Doãn, sau này con có cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, toàn thân khô nóng hay không? Thế nhưng sau khi nín thở ngưng thần thì sẽ có cảm giác yên tĩnh."
"Quả thực là có cảm giác này, sư phụ, sao người lại biết?"
"Vậy là đúng rồi. Võ Tông tu hành coi trọng là dựa vào nhiệt huyết thực chiến để đề thăng, Văn Tông tu hành coi trronjg là ngư tụ ý niệm đề thăng thực lực. Hiện giờ con quả thực là song tu, thế nhưng hai loại thể hệ tu hành cũng không hoàn toàn kiêm dung, cho nên có lúc con sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên. Có điều dường như thể chất của bản thân con rất đặc biệt, có thể dung hợp một cách tài tình..."
Ngô Toàn Nghĩa nói xong, Triệu Tuân bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách có lúc hắn cảm thấy trong người mình có hai luồng lực lượng đang giao tranh, hoá ra là chân khí của Văn Tu và Võ Tu.
"Sư phụ, vậy đồ nhi bây giờ nên làm thế nào?"
Triệu Tuân sợ bởi vì văn võ song tu mà tẩu hoả nhập ma, hắn còn rất trẻ, còn chưa lấy được mười mấy kiều thê mỹ nữ, làm sao có thể tẩu hoả nhập ma chứ?
"Cũng được, nếu con và ta đã là sư đồ, vi sư đương nhiên không thể ngồi yên không lý đến. Văn võ tu hành thể hệ tuy rằng có con đường riêng, thế nhưng nói đến cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển. Muốn cố tìm cái chung loại bỏ bất đồng cũng không khó, vi sư sẽ dạy con Khí Tức Đạo Dẫn Thuật của Đạo Môn để con điều chỉnh khí tức trong cơ thể, để chúng có thể chung sống yên bình.
Triệu Tuân nghe vậy mừng rõ.
Ở trong thể hệ tu hành của thế giới này, Đạo Môn có thể nói là thành một phái riêng.
Trong đó, quan trọng nhất chính là Khí Tức Đạo Dẫn Thuật của Đạo Môn.
Cái này càng giống với một loại phương thức dưỡng sinh của tu hành giả, có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, nói trắng ra chính là điều chỉnh các loại chân khí trong cơ thể, khiến tu hành giả sẽ không bởi vì không nóng quá thịnh mà mất đi sơ tâm tu hành.
Đây vẫn là rất cần thiết.
Suy cho cùng với tâm thái của Triệu Tuân, nếu như để mặc cho chân khí trong cơ thể đánh nhau rất có thể sẽ sụp đổ.
"Đa tạ sư phụ, đồ nhi cả gan hỏi một vấn đề, hiện giờ cấp bậc tu hành của đồ nhi đang ở vị trí nào?"
Triệu Tuân đáng thương nhìn Ngô Toàn Nghĩa, giống như là tác giả lòng tràn đầy kỳ vọng hỏi biên tập về tác phẩm của mình.
"Võ Tu của con hiện giừo vẫn ở cửu phẩm Võ Tốt Cảnh, rất vững chắc."
Triệu Tuân sửng sốt, cái này rất vững chắc vững tâm a.
"Còn về cảnh giới Văn Tu, con đã nhập phẩm, hơn nữa còn ở giữa cử phẩm và bát phẩm."
Ngô Toàn Nghĩa nói rất nghiêm túc:
"Dựa theo lẽ thường mà nói, thể hệ tu hành là không có khái niệm giữa phẩm cấp, thế nhưng tình hình của con có chút đặc biệt. Nếu như nói cấp bậc Văn Tu của con là cửu phẩm, thế nhưng cảnh giới của con rõ ràng cao hơn cửu phẩm, nếu như nói con là bát phẩm, dường như lại kém một lớp song cửa nữa."
Ngô Toàn Nghĩa trầm ngâm một lát nói:
"Cho nên vi sư chỉ có thể nhận định hiện giờ cấp bậc Văn Tu của con ở giữa cửu phẩm và bát phẩm, càng gần bát phẩm hơn một chút."
Trong lòng Triệu Tuân vô cùng vui mừng, vốn cho rằng mình là tu hành củi mục, không ngờ rằng lại có thiên phú tu hành như vậy.