Triệu Tuân rất muốn đi lên phía trước, thế nhưng hắn phát hiện mỗi khi hắn bước lên một bước, đều sẽ cảm thấy có lực cản vô cùng lớn.
Đôi chân hắn dường như bị đổ chì, di chuyển vô cùng khó khăn.
"Há chẳng thấy trên trờ xa xuống, nước Hoàng Hà cuồn cuộn tung xuôi!"
"Công danh ba chục năm trời, chẳng qua là cát với bụi, bôn ba tám ngàn dặm đường dài chỉ thấy mây và trăng!"
"Rượu say treo đèn nhìn kiếm, tỉnh mộng thổi góc liên doanh!"
"Đại giang đông khứ, lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật."
"Nhớ năm đó, tư thế hào hùng, khí thôn vạn dặm như hổ..."
Từng chữ lớn bằng vàng dùng hình thứ thơ từ để nghênh đón Triệu Tuân, chớp mắt Triệu Tuân cảm thấy có chút bị bơm vào vô số thơ từ, hạo hiên khí xuyên qua nhục thân của hắn. Có cái thì hấp thu vào thân thể, có cái thì lại xuyên qua thân thể.
Đợi đã, đây là tình huống gì?
Triệu Tuân chính là một người chưa từng tu hành, hoàn toàn không biết đây có nghĩa là gì.
Sợ rằng sẽ tẩu hoả nhập ma, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, cưỡng ép mình tỉnh táo lại.
Vừa tỉnh táo lại, Triệu Tuân phát hiện ra mình đã đầm đìa mồ hôi, cả y phục đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, giống như vừa đi qua một cơn mưa to.
Kinh lịch vừa rồi thực sự quá kỳ diệu, còn về Triệu Tuân căn bản không có ý thức được thân thể mình xảy ra cái gì.
Hắn há mệng thở hổn hển, cưỡng bức ép tâm tình của mình bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là bình tĩnh, tuyệt đối không được kích động.
Không dễ dàng gì mới nhìn thấy Hạo Nhiên Thư Viện chỉ tình cờ gặp không thể cầu này, nếu như vì vậy mà nắm đến tẩu hoả nhập ma thì hỏng rồi.
Sau một phen hô hấp, Triệu Tuân rõ ràng có thể cảm nhận được phủ tạng nóng ran đã bình phục lại, hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Tu hành thật sự là một chuyện vô cùng kỳ diệu, chỉ là nhập môn mà như kinh hồng thoáng qua khiến người ta cảm hoài như thế, nếu như có thể đăng đường nhập thất trở thành tu hành giả chân chính, là một chuyện tốt đẹp bao nhiêu.
Vốn dĩ TriệuTuaan chỉ ôm tâm lý thử xem đối với việc tu hành, trạng thái không sao cả.
Nhưng hiện giờ xem ra, hắn nhất định phải tích chữ đủ khí lực tu hành một phen.
Bỗng nhiên, Triệu Tuân chỉ cảm thấy một trận buồn ngủ, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sau, Triệu Tuân bị một câu nói đánh thức dậy.
"Không được đi! Tuân nhi không được đi!"
Triệu Tuân dụi dụi mắt, nửa ngồi dậy lắng tai nghe, chỉ nghe thấy cha hắn Triệu Uyên và mẹ hắn Triệu Lưu Thị đang ở trong sân tranh luận kịch liệt gì đó.
Rất hiển nhiên, không được đi là câu nói của mẫu thân Triệu Tuân.
Vì sao không được đi.
Không được đi đâu?
Triệu Tuân vô cùng nghi hoặc.
Hắn khoác thêm áo ngoài đi giày đẩy cửa bước ra, lên tiếng hỏi:
"Phụ thân, mẫu thân, hai người đang nói gì vậy?"
"Ách, Tuân nhi, không có gì..."
"Bà vẫn ở đây che giấu cái gì, chuyện này mắt thấy sắp không che giấu được nữa rồi, bà che giấu có thể che giấu đến lúc nào?
Triệu Uyên thở dài, đi đến bên cạnh Triệu Tuân có chút mệt mỏi nói:
"Tuân nhi à, vốn dĩ cha chuẩn bị đợi chuyện này lắng lại, đợi đến khi sóng gió qua đi sẽ vào cung thỉnh tội với thiên tử. Thế nhưng không biết sao tin tức lại lọt ra ngoài, thánh nhân nghe được tin con chết mà sống lại, bệ hạ truyền ý chỉ lệnh cho con nhập cung yết kiến."
Cái gì?
Triệu Tuân nghe đến đây quả thực không dám tin vào tai mình nữa.
Hắn lúc này mới đến thế giới này được hai ngày một đêm, ngay cả cửa lớn của Thành Quốc Công Phủ cũng chưa ra, sao có thể lọt tin tức ra ngoài chứ?
Điều này cũng quá không hợp lẽ thường rồi.
Tuy rằng thiên tử có rất nhiều tai mắt, thế nhưng cũng không đến mức ngay cả trong phủ đệ của thần tử xảy ra chuyện gì đều biết rõ mồn một.
Tuy rằng không dám tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt rồi, không thể bắt Triệu Tuân không tin được.
Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang.
Lúc này đầu óc Triệu Tuân lập tức xoay chuyển, cân nhắc lợi hại được mất.
Không thể nghi ngờ, đế quốc Đại Chu là một đế quốc phong kiến quân chủ nói một thì không thể là hai.
Ở nơi này đắc tội với hoàng đế là sẽ dẫn đến hoạ diệt môn.
Chuyện này nói lớn hơn, thì Triệu gia có tội khi quân!
Nếu như Triệu Tuân không thể xử lý tốt, rất có thể sẽ dẫn tới tai hoạ.
Sau khi nghĩ thông, Triệu Tuân liền không do dự nữa, quay sang cung cung kính kính nói với Triệu Uyên:
"Phụ thân đại nhân, con trai sẽ nhập cung diện thánh. Xin phụ thân đại nhân yên tâm, con trai nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."
"Hi vọng là như vậy."
Triệu Uyên thở dài nói:
"Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không được. Nhưng con phải nhớ kỹ, trong cung chính là nơi thị phi, lời không nên nói nhất định không được nói. Lòng vua khó đoán, có thể qua được lần này hay không phải xem tạo hoá của con rồi."
Trong lòng Triệu Tuân cũng là ngũ vị tạp trần, hắn thật không dễ dàng gì xuyên đến trên người một công tử quý tộc, kết quả vừa mới đến đã phải đội cái mũ phạm tội khi quân, thật sự là đủ kích thích.
Có điều nếu đã đến đây rồi thì theo phong tục ở đây.
Nếu đã như vậy, vậy thì hắn cũng muốn xem xem vị thánh nhân Đại Chu này rốt cuộc là dáng vẻ gì.
"Phụ thân yên tâm, hài nhi nhớ kỹ rồi."
Triệu Tuân khom người hành lễ một cái, sau đó dứt khoát quay về phòng thay y phục.
... ...
Kinh đô của Đại Chu tên là Trường An, ý nghĩa là ổn định và hoà bình lâu dài.
Cả toà thành trì khi mới xây dựng đã mời rất nhiều tu hành giả đỉnh cấp về phong thuỷ đến, ở nơi trên gió trên nước xây dựng nên một thành trì mới này.
Cả toà thành trì phân làm Ngoại Quách Thành, Hoàng Thành, Cung Thành.
Trong thành tổng cộng có một trăm linh tám phường, mỗi phường chính là một khu vực độc lập, có chức năng vô cùng hoàn chỉnh.
Trong thành đối xứng có Tây Thị và Đông Thị, đều là nơi tập trung mậu dịch. Trong đó không chỉ có người Trung Nguyên, còn có vô số thương nhân người Hồ và kỹ nữ người Hồ.
Vốn dĩ cung thành của thành Trường An tên là Thái Cực Cung, nằm ở trung tâm của toà thành trì này.
Thế nhưng bởi vì địa thế quá thấp, thường xuyên tích nước, cho nên từ đời Trấn Tông Hoàng Đế về sau triều đình lại ở vị trí Long Thủ Nguyên xây dựng Đại Minh Cung.
Thiên tử hiện nay là Lý Thừa Cơ đang sống ở trong Đại Minh Cung, cai quản đất nước.
Thành Quốc Công Phủ nơi Triệu Tuân ở gần kề với Tuyên Dương Phường của Đông Thị, cho nên cách Đại Minh Cung một khoảng cách khá xa.
Người trong cung đến truyền thánh chỉ thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Triệu Uyên, nhìn mà sốt ruột.
"Ai ôi, tiểu công gia của tôi ơi, ngài đây là muốn gấp chết nô tài rồi. Hôm nay bệ hạ chính là nổi trận lôi đình, chờ ngài đến giải thích. Ngài ngược lại thì tốt rồi, giống như không có chuyện gì.
Tuy nói thần tử trước khi gặp mặt thiên tử phải tắm rửa đốt hương thay y phục, có một loạt trình tự phải làm.
Nhưng phàm là chuyện gì thì cũng có ngoại lệ. Hôm nay thiên tử đột nhiên hạ chỉ triệu kiến, Triệu Tuân lại không biết biến vẫn thực hiện đầy đủ trình tự như vậy, thực sự là có chút không nói được.
Nếu như không thể xử lý được chuyện này, ngay cả người trong cung cũng bị liên luỵ theo.
Thiên tử nổi giận, trăm vạn người đầu lìa khỏi cổ.
Đương nhiên thảm nhất vẫn là Triệu gia.
Triệu Tuân gánh tội danh khi quân, nếu như xử lý không tốt thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
Nếu như bởi vì vậy mà gây tai hoạ cho gia tộc, bất luận thế nào trong lòng Triệu Tuân cũng sẽ không yên được.
Chuyện xảy ra đột ngột, lúc này trong lòng Triệu Tuân đương nhiên là hoảng loạn không thôi, thế nhưng có hoảng loạn hơn nữa cũng không thể biểu hiện ra ngoài được.
Kinh hoảng là không thể giải quyết được việc gì, chỉ có bình tĩnh mới có thể ứng phó được nguy cơ này.
"Công công chớ có lo lắng, ta nhất định sẽ cho bệ hạ một câu trả lời."