Cách mấy ngày, Triệu Tuân một lần nữa trở về Thành Quốc Công Phủ.
Thời gian mấy ngày xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên Triệu Tuân cảm thấy rất không chân thực.
Vốn từng muốn sống cuộc sống của thiếu gia ăn chơi, lại bị một đạo thánh chỉ cuốn vào trung tâm của vòng xoáy, thật sự là người tính không bằng trời tính.
Có điều lời thực nói nói tốt, cùng người tranh đấu vô cùng vui.
Triệu Tuân cũng không sợ nằm ở trung tâm của lốc xoáy. Hắn chỉ là không muốn đặt mình trong đó. Thế nhưng thật sự bị bức đến đường cùng rồi, Triệu Tuân cũng sẽ không sợ sệt.
Ở hậu thế có một câu nói rất táp, chính là không phục mà chiến!
Nhưng Triệu Tuân hiển nhiên không có táp quá lâu, bởi vì hắn vừa vào Quốc Công Phủ, đám người hầu đã gân cổ lên hô:
"Tiểu công gia trở về rồi!"
"Lão gia, phu nhân, tiểu công gia trở về rồi!"
"Cảm ơn trời đất, tiểu công gia trở về rồi!"
Điều này khiến Triệu Tuân cảm thấy rất không thoải mái, hắn rời nhà rất lâu rồi sao?
Có điều suy nghĩ thật kỹ, dường như cũng có đạo lý.
Trước khi đi Triệu Tuân chính là gánh tội danh khi quân, một khi xử lý không tốt là có thể từ giả chết biến thành chết thật.
Mấy ngày không về, trong phủ khó tránh khỏi sẽ có vài lời đồn đãi.
Có điều hôm nay Triệu Tuân đã trở về rồi, đương nhiên là quét sạch hết những lời đồn đãi đó.
Gã gác cổng hô lớn đương nhiên dẫn đến sự ý của cha tiện nghi Triệu Uyên và mẫu thân của Triệu Tuân Triệu Lưu thị.
"Con trai ta trở về rồi..."
Triệu Lưu thị mắt ngấn nước, chạy nhanh đến trước người Triệu Tuân.
Mấy ngày trước bà cơm nước ăn không vào, rõ ràng là đã gầy hơn rất nhiều.
Con trai là thịt trên người mẫu thân, phần cảm tình này được nhiên không phải là giả.
Triệu Uyên than một tiếng nói:
"Trở về là tốt rồi, vào nhà trước rồi nói, bảo nhà bếp làm một bát mì trường thọ, hôm nay là sinh thần của Tuân Nhi."
Triệu Tuân sửng sốt.
Chẳng trách hắn cảm thấy vừa vào trong phủ bầu không khí đã có chút không đúng, hoá ra hôm nay là sinh thần của hắn.
Con cháu quý tộc nhìn như vẻ vang, thế nhưng vận mệnh thì không nằm trong tay mình.
Lấy Triệu Tuân làm ví dụ, suýt chút nữa thì chịu đại hoạ gánh tội khi quân, sinh thần liền thành ngày giỗ.
Đương nhiên, kết quả là tốt, có điều cũng là nhắc nhở Triệu Tuân sau này phải cẩn thận dè dặt, tuyệt đối không thể lộ ra để người khác tuỳ ý nắm đằng chuôi.
Ở đế quốc phong kiến, không phải là nơi nói đạo lý, một khi không cẩn thận là cả nhà cùng nhau lên đường.
Triệu Tuân và phụ thân Triệu Uyên cùng Triệu Lưu thị đi vào phòng khách, song thân đương nhiên là nghi vấn gặng hỏi.
Triệu Tuân trước là do dự đến cùng có cần tiết lộ sự thật cho cha mẹ biết không, suy nghĩ thật kỹ vẫn là quyết định nói thực.
Dù sao Hiển Long Đế cũng nói rồi, gia nhập Bất Lương Nhân chuyện này có thể nói rõ cho người nhà biết, Triệu Tuân che giấu thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Phụ thân, mẫu thân, con trai nhận được hoàng ân, hôm nay đã có chức quan đứng đắn rồi."
Trước kia Triệu Tuân cũng là có chức quan, suy cho cùng hắn là thế tử Thành Quốc Công.
Khi Đại Chu mới lập quốc, thái tổ hoàng đế lập chế độ trọn bộ. Ở đế quốc Đại Chu, trưởng tử của Thân Vương, Quận Vương, Quốc Công, Hầu, Bá, Tử, Nam... được phong làm thế tử.
Thế nhưng loại chức quan thừa kế này đương nhiên là không giống với việc bản thân phấn đấu có được rồi.
Quả nhiên, Triệu Uyên nghe vậy cười vui vẻ ôn tồn hỏi:
"Con trai ta nhậm chức ở nha môn nào?"
"Ách, cha khí huyết thông suốt, hô hấp không có vấn đề chứ?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì con yên tâm rồi, hài nhi hiện đang nhậm chức ở Bất Lương Nhân Nha Thự."
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Triệu Uyên cứng ngắc, khoé miệng khẽ giật giật, rất lâu mới nặn ra một câu:
" Bất Lương Nhân? Bệ hạ vì sao lại bảo phú con đến Bất Lương Nhân?"
Triệu Tuân thầm nghĩ đến lúc nào rồi mà còn tính toán những thứ này chứ, lúc hắn diện thánh chính là đi một vòng qua quỷ môn quan, có thể giữ được cái mạng này đã là cao số rồi.
"Phụ thân, thực ra Bất Lương Nhân cũng không có tệ như người tưởng tượng. Bệ hạ bảo hài nhi đến Bất Lương Nhân Nha Thự, cũng là coi trọng hài nhi muốn để hài nhi lịch luyện một phen."
Triệu Tuân đem chuyện đã trải qua và việc điều tra án nói cho phụ thân nghe một lượt, Triệu Uyên lúc này mới thở dài lắc đầu.
"Được rồi, sấm sét mưa gió, đều là quân ân. Chỉ là con sau này ở Bất Lương Nhân Nha Thự phải vô cùng cẩn thận. Nơi đó chính là nơi thị phi, dễ có người lời ong tiếng ve."
Triệu Tuân vội vàng đồng ý, hiếu thuận hiếu thuận, thuận là đứng đầu. Phụ mẫu nói cái gì, cứ làm theo là không sai.
Triệu Lưu thị có chút nức nở nói:
"Đáng thương con trai ta vừa mới đội mũ quan đã phải câu tâm đấu giác với những lão đại kia, con nhất định phải tự bảo vệ mình."
"Mẫu thân yên tâm, hài nhi ghi nhớ rồi."
"Ca ca, ca ca về rồi."
Lúc này Triệu Tuân nghe thấy giọng nói vang như chuông ngân.
Giọng nói này Triệu Tuân rất quen thuộc, chính là muội muội Triệu Đan Thù của hắn rồi.
Tiểu loli này tốt với huynh trưởng nhất, tuy rằng là thời gian nghỉ trưa, thế nhưng vẫn cố nhịn buồn ngủ mà chạy đến đại sảnh.
"Ca ca trở về rồi, ôm ôm."
Tiểu loli không hề do dự mà xà vào lòng Triệu Tuân, sau đó đặt mông ngồi lên đùi Triệu Tuân.
Ê...
Tiểu loli mười tuổi thân thể cũng không nhẹ, Triệu Tuân cố gắng chịu đựng mới không kêu lên.
Khụ khụ, trọng lượng này... thật sự là Triệu gia có con gái sắp trưởng thành rồi.
"Lần này trở về, ca ca đừng đi nữa."
Tiểu loli đôi mắt ngấn nước ngây thờ nhìn Triệu Tuân đến xuất thần, Triệu Tuân cảm thấy mình cũng sắp bị hoà tan rồi.
Ách, loli thật sự trạch nam sát thủ, hậu nhân thật không lừa ta.
Đáng tiếc, đáng tiếc loli này là muội muội của hắn, chủ định chỉ có thể yêu thương che chở.
"Sau này mỗi ngày huynh phải đến nha môn làm việc, có điều sẽ cố gắng bớt chút thời gian về thăm muội."
"A, như vậy a, vậy ca ca phải nhớ mua kẹo đường cho muội ăn. Phải là loại ngọt đó."
Tiểu loli rất ham ăn, dựa vào món ngon chặn miệng nàng Triệu Tuân có thể thở phào rảnh tay chân đi làm việc khác rồi.
Nói chuyện một hồi, tiểu loli liền ngáp một cái, Triệu Tuân giao nàng cho nha hoàn, quay sang nói với Triệu Uyên:
"Phụ thân, thánh thượng tuy rằng miễn cho con tội khi quân, thế nhưng vụ án lại chưa hoàn toàn kết thúc, ngày mai con vẫn phải trở về Bất Lương Nhân Nha Thự, mấy ngày này e rằng sẽ ở lại nha môn."
Đối với việc ở lại đơn vị, Triệu Tuân cũng không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Kiếp trước hắn chính là "người được lợi" 996 phúc báo, đến lúc vội vàng thức suốt đêm ở đơn vị cũng là chuyện thường tình.
Thế nhưng đây hiển nhiên là quan niệm không phù hợp với cổ nhân.
Quan viên của đế quốc Đại Chu tuy rằng thời gian nghỉ ngơi có hạn, thế nhưng căn bản là đến thời gian là sẽ chấm công tan làm.
Giống như quý tộc cao cấp như Thành Quốc Công Triệu Uyên, thậm chí ngay cả chấm công cũng không cần, trực tiếp trở vè nhà.
Nhưng vấn đề là Bất Lương Nhân Nha Thự đại khái chính là một nha môn đặc thù.
Giống như nanh vuốt của thiên tử, vội vàng là ngay cả mạng cũng có thể không cần, càng đừng nói là tăng ca.
Dù sao trong Bất Lương Nhân Nha Thự cũng có nhĩ phòng để nghỉ ngơi, mấy đêm không phải là vấn đề.
"Cũng được, con trai ta đã trưởng thành rồi, cần tự mình đưa ra chủ ý. Nếu như có cần gì, cứ việc nói với gia đình, cha sẽ dốc toàn lực giúp đỡ con."
Không biết thế nào, vành mắt Triệu Tuân lại có chút nóng bỏng.
Hắn nuốt nước bọt, bình tĩnh nói:
"Phụ thân, mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ không để hai người thất vọng."