Triệu Tuân nhìn thi thể trước mắt, tâm tình có chút phức tạp.
Ở thời đại này, sinh mệnh của con người quá mức yếu ớt. Hoặc là nói. Quá không đáng tiền.
Chỉ một câu nói hoặc một ý niệm của người thượng vị, là có thể khiến họ trở thành kẻ chết bất đắc kỳ tử.
Cho dù là Triệu Tuân chẳng phải cũng là một quân cờ sao?
Lúc trước sở dĩ Hiển Long Đế tha cho Triệu Tuân “tội khi quân” không phải chính là bởi vì Triệu Tuân được “Thanh Long” chỉ dẫn, được “Hạo Nhiên Thư Viện” ưu ái sao?
Đương nhiên thanh long là Triệu Tuân bịa ra.
Cũng may là lúc trước Triệu Tuân không phải là tu hành giả nhập phẩm, Hiển Long Đế không cảm nhận được nguyên khí ba động quanh người hắn. Nếu như lúc đó Triệu Tuân bước vào tu hành cảnh, cho dù chỉ là cửu phẩm kém nhất, Hiển Long Đế cũng cho thần côn của Khâm Thiên Giám dùng Quan Tâm Thuật một phen, tất cả đều bị nhìn thấu rồi.
Với trạng thái hỗn độn lúc đó của Triệu Tuân, tuy rằng có một phần tư chất tu hành, thế nhưng miễn cưỡng dùng Quan Tâm Thuật, nhiều nhất cũng chính là nhìn thấy bề ngoài giống như Ngô Toàn Nghĩa, không nhìn rõ chi tiết.
Chỉ cần không nhìn rõ chi tiết, là không có cách nào chứng thực Triệu Tuân lừa dối, không có cách nào định tội Triệu Tuân.
Triệu Tuân biết, trong lúc mình mơ hồ được che chở, nên mới qua được một kiếp này.
Bằng không tội khi quân phạm thượng, dù có mười cái đầu cũng không đủ chặt.
Triệu Tuân hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm tình.
Kiểm tra thi thể cần phải bảo đảm tuyệt đối tỉnh táo, tuyệt đối không thể có một tia chấn động tâm tình nào.
Không giống trước kia, lần này Triệu Tuân đã biết người chết là uống thuốc độc tự sát, hắn phải làm chính là tách làn sa của người chết ra, chắt lọc lấy độc dược để phán đoán.
...
...
Sau khoảng một canh giờ, Triệu Tuân từ trong nhà đi ra.
Trên mặt viết đầy nghi hoặc.
"Hạ Xuyên không phải là uống thuốc độc chết."
Rất lâu sau Triệu Tuân cao giọng nói.
Câu nói này có thể nói là khiến mọi người chấn kinh.
Giả Hưng Văn nháy mắt ra hiệu cho hắn, điên cuồng ám chỉ.
Phùng Hạo thì nhíu mày nói:
"Người này rõ ràng chín là độc phát mà chết trước mặt chúng ta, vì sao ngươi lại nói hắn không phải trúng độc thân vong."
Triệu Tuân thầm nghĩ thuật nghiệp có chuyên về một môn, Phùng đại nhân ngươi không hiểu cũng không sao, đừng nhảy ra thao tác có được không.
"Dáng vẻ vừa rồi của Hạ Xuyên quả thực là rất giống với trúng độc, thế nhưng vừa rồi thuộc hạ đã tiến hành giải phẫu, phát hiện dạ dày lại không lưu lại bất kỳ độc dược gì.
Triệu Tuân ngừng một lát, nói tiếp:
"Nếu như là uống thuốc độc mà chết, chất độc chắc chắn đã đi vào dạ dày rồi, làm sao có thể không lưu lại một chút nào chứ?"
Tuy rằng đều là thất khiếu chảy máu, thế nhưng thi thể này không phải là màu xanh đen, mà là màu trắng ngà. Mí mắt sụp xuống, hàm răng nhe ra, bờ môi trên dưới kịch liệt co rút, phần bụng và bụng dưới lõm xuống, hoàn toàn không giống với triệu chứng của trúng độc."
Triệu Tuân phân tích vẫn rất là chuyên nghiệp, Lý Thuần Phong ở bên cạnh cũng gật đầu tán đồng.
"Không sai, phàm là trúng độc chết, bất kể là độc gì, cũng không thể không có những đặc trưng này."
"Cho nên thuộc hạ đoán rằng, Hạ Xuyên không phải uống thuốc độc tự sát, mà là trúng cổ độc."
Cổ độc?
Mọi người nghe vậy đều hít một hơi khí lạnh.
Trần Kha lẩm bẩm nói:
"Cổ độc chính là vật chỉ có ở Nam Man, làm sao đột nhiên lại xuất hiện ở Trường An? Chẳng lẽ Vu Cổ Sư của Nam Man ẩn nấp ở thành Trường An?"
"Thực ra cũng không phải là không có khả năng này."
Lý Thuần Phong thản nhiên nói:
"Vu Cổ Sư giỏi về ngụy trang, chỉ cần thu liễm lại khí tức của thân thể, là có thể tránh được cấm chế của thành Trường An, từ đó lẻn vào trong thành."
"Đạo trưởng xin cẩn trọng lời nói."
Sắc mặt Phùng Hạo đại biến.
Người của Khâm Thiên Giám nói chuyện vẫn là rất có phân lượng, câu nói này của Lý Thuần Phong nếu như truyền ra ngoài rất có thể sẽ khiến cho người người bất an.
"Bần đạo nói như vậy đương nhiên có lý do của bần đạo. Cổ độc thường sẽ ký sinh ở những nơi khác nhau, thế nhưng lúc độc phát thường sẽ cắn nuốt tủy não, phủ tạng. Nếu như Phùng đại nhân không tin, có thể hạ lệnh mổ những chỗ đó ra xem xem."
Phùng Hạo nhất thời ngây người.
Câu nói này của Lý Thuần Phong khiến y có chút cưỡi hổ khó xuống rồi.
Do dự rất lâu, Phùng Hạo mới nghiến răng nói:
"Được, rồi, Triệu Tuân, ngươi mổ phủ tạng, tủy não của Triệu Tuân ra xem."
Triệu Tuân không nói gì, vì sao hắn lại biến thành quan khám nghiệm rồi?
Làm gì vậy, cho gấp đôi tiền lương sao?
Một người làm hai việc, dựa vào cái gì a?
Đây không phải là ức hiếp người thành thật à?
Đương nhiên Triệu Tuân cũng chỉ có thể thầm oán thán trong lòng, vẫn phải ngoan ngoãn tuân lệnh mà làm.
...
...
"Kim Tàm Trùng Độc."
Lúc Triệu Tuân lấy ra một con sâu độc từ trong phủ tạng, tủy não đến trước mặt mọi người, Lý Thuần Phong lập tức kinh hô.
"Kim Tàm Cổ Trùng chính là trùng độc ác nhất Nam Man, xâm nhập vào trong cơ thể con người có thể ẩn nấp rất lâu, nhưng một khi thức tỉnh sẽ chui ra từ phủ tạng, trong não, ký chủ cũng sẽ bị thất khiếu chảy máu mà chết, nhìn thoáng qua thì rất giống với trúng độc tự sát, thế nhưng chỉ cần kiểm tra kỹ là sẽ phát hiện ra rất nhiều điểm khác biệt."
Trong lòng Triệu Tuân vô cùng kinh ngạc, hắn thầm nghĩ một lão đạo mũi trâu như Lý Thuần Phong không phải là nên không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chú tâm vào luyện diệu tiên đan, làm sao lại hiểu rõ về cổ độc của Nam Man như vậy?
Thật sự là đạo sĩ không ra khỏi cửa, liền biết chuyện thiên hạ.
"Lý đạo trưởng thật sự là một người tài."
Phùng Hạo cảm khái nói.
"Không ngờ rằng trong thành Trường An lại có Vu Cổ Sư của Nam Man trà trộn vào, bản quan nhất định phải bẩm tấu lên thiên tử."
"Chỉ là đáng tiếc không tìm ra được hắc thủ sau màn là ai, nếu như bản quan tra ra được chân tướng, nhất định sẽ cho y đẹp mặt."
Trong thành Trường An lại có người dám đưa tay vào tận Bất Lương Nhân Nha Môn, thật sự là chán sống rồi.
"Nếu đã như vậy, tiểu đạo xin cáo từ."
Lý Thuần Phong nói xong quay người rời đi, phiêu diêu dục tiên.
...
...
Khâm Thiên Giám, nội điện.
Viên Thiên Canh xuất thần trước một quẻ tượng.
Lý Thuần Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau người ông, lại không quấy rầy sư phụ.
Cho đến khi Viên Thiên Canh xem xong quẻ, Lý Thuần Phong lúc này mới rất cung kính bẩm báo nói:
"Sư phụ, đồ nhi đi đến Bất Lương Nhân Nha Môn một chuyến, thu hoạch rất phong phú."
"Nói nghe xem sao."
"Trong Bất Lương Nhân quả nhiên có nội gián, thế nhưng bị người ta hạ cổ độc từ trước, lúc đồ nhi dùng Quan Tâm Thuật kiểm tra lần lượt, y đã độc phát thân vong rồi."
"Cổ độc?"
Sắc mặt của Viên Thanh Canh ngưng lại, sau đó trầm giọng nói:
"Sao con lại phát hiện ra."
Lý Thuần Phong không hề dấu diếm nói.
"Người này sau khi kiểm tra thi thể của nội gián cho rằng y không phải là trúng độc mà chết, rất có khả năng là trúng cổ rồi. Sau khi hắn nói ra triệu chứng đồ nhi cũng cảm thấy có loại khả năng này mới đề nghị hắn kiểm tra phủ tạng, quả nhiên là phát hiện ra cổ trùng."
"Triệu Tuân... Triệu Tuân... cái tên này sao lại nghe quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ là đồ nhi mới nhận của tiểu sư điệt của ta sao?"
"Người nói là Thanh Liên Đạo Trưởng?"
Ngô Toàn Nghĩ hiệu là Thanh Liên, ở thành Trường An tu đạo nhiều năm, người khác chỉ tưởng rằng y là một tuyệt thế cường giả tu đạo, lại không biết y là sư xuất đồng môn với Viên Thiên Canh, cũng từng tu đạo ở Thanh Thành Sơn. Chỉ có điều dựa theo bối phận Viên Thiên Canh là sư thúc của Ngô Toàn Nghĩa, sau này hai người tự tu thành xuống núi lựa chọn con đường riêng.
"Không sai, chính là hắn. Nếu như ta nhớ không nhầm, Triệu Tuân này chính là đệ tử nó mới thu nhận. Vị tiểu sư điệt này của ta ánh mắt nhìn người thật không tệ."
Viên Thiên Canh lập tức hỏi:
"Chuyện này thật sự là do Vu Cổ Sư của Nam Man làm ư?"