Bắt được không biết bao nhiêu con vịt Triệu Tuân cũng thoả mãn rời khỏi Tề Vương Phủ.
Loại bỏ được một đối tượng tình nghi, tuyệt vời!
Triệu Tuân tâm tình vui vẻ về đến Bất Lương Nhân Nha Môn, theo bản năng muốn kéo Vượng Tài và Giả Hưng Văn đi uống rượu.
Thế nhưng Triệu Tuân nghĩ đến e sợ cấp trên Phùng Hạo chi phối, chỉ có thể bỏ đi.
Dù sao cũng là Vượng Tài xuất tiền, đối với phiếu ăn miễn phí này Triệu Tuân sẽ không có bất kỳ do dự nào.
Đương nhiên, như vậy tiết kiệm lượng lớn thời gian, có thể đem thời gian tiết kiệm được đó dùng cho công việc.
Công việc khiến ta mạnh hơn, công việc khiến ta vui vẻ, mặt viết đầy chữ vui vẻ.
Không thể không nói, tốc độ giao hàng vẫn là rất nhanh.
Vượng Tài bên này đặt hàng, không đến nửa canh giờ đã gửi đến rồi.
Cái này ở thời hiện tại thì không tính là gì, thế nhưng ở Đại Chu Triều tuyệt đối có thể tính là hiệu suất cao.
Phải biết giao hàng chỉ có thể đưa đến cổng hoàng thành, Vượng Tài tự mình đi lấy.
Cả đi cả về cũng cần thời gian.
Bốn món xào, ba món lạnh, khẩu vị cũng được.
Triệu Tuân vừa gắp thức ăn, vừa kể chuyện chiều nay mình thấy ở Tề Vương Phủ.
“Hai người không nhìn thấy ánh mắt của Vĩnh Hoà Huyện Chủ nhìn ta đâu, là kiểu hai tay nâng cằm mà nhìn ta như vậy… ách, Vượng Tài, đệ đừng có học, ta vừa ăn một lồng bánh bao rồi.
Không thể không nói thời gian vui vẻ như vậy rất quý báu.
Triệu Tuân đến thời đại này cũng không lâu, thế nhưng đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh này rồi.
Đế Quốc Đại Chu tuy rằng không có điều hoà, wifi, coca cola đá như ở thời hiện đại, thế nhưng cũng là có rất nhiều bằng hữu… ách bằng hữu chí đồng đạo hợp, cộng thêm không lo ăn mặc, tổng thể cảm thấy rất tốt.
Nếu như không có nhiều tranh đấu, âm mưu, quỷ kế như vậy thì càng tốt hơn.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
“Minh Doãn, nếu đã loại trừ Tề Vương rồi, cũng chính là nói chỉ còn lại hai khả năng là tả tướng Trần Lương Phụ và Nội Thị Giám Trịnh Giới. Nhưng hai vị này không dễ điều tra, đệ chuẩn bị làm thế nào?”
Giả Hưng Văn nhấp một ngụm rượu, hưởng thụ trạng thái hơi say.
Tuy rằng nói thờ gian làm việc Bất Lương Nhân không được uống rượu, thế nhưng hiện giờ là thời gian tăng ca, uống vài chung cũng không sao.
Triệu Tuân nghe vậy trợn mắt, hắn thầm nghĩ huynh hỏi ta ta hỏi ai đây.
Tốt xấu gì thế tử Tề Vương và Vĩnh Hoà Huyện Chủ cũng là anh vợ tương lai và vợ tương lai của hắn, Triệu Tuân thế nào cũng có cách nắm bắt.
Thế nhưng tả tướng Trần Lương Phụ và Nội Thị Giám Trịnh Giới thì hoàn toàn khác.
Hai người này và Triệu Tuân không có dây mơ dẫy má gì, Triệu Tuân bất kể có làm thế nào cũng không làm được.
Vỗ đầu? Đây ngược lại là một cách.
Cho dù là có tỷ lệ chính xách đến 50%, chính là không sao chịu trách nhiệm.
Triệu Tuân nghĩ thật kỹ, vẫn là chuẩn bị bắt đầu phân tích từ bối cảnh xuất phát của hai người này.
“Vị Trịnh công này của chúng ta nghe nói trước kia là man nhân trong Mân Sơn của đế quốc Kiếm Nam Đạo. Lúc đí Nam Man Quốc năm lần bảy lượt khiêu khích Đại Chu, thậm chí phái ra quân đội xuyên qua Mân Sơn xâm chiếm, cướp đoạt phụ nữ, vàng bạc. Tin tức truyền đến Trường An, nhất thời chấn động triều đình.
Triệu Tuân nói đến đây cố ý dừng lại, bởi vì lúc hắn nói ra Nam Man xâm chiếm, theo bản năng muốn tiếp bất khả xâm phạm.
Chầm chậm, chầm chậm là được.
Triệu Tuân nhớ lại ghi chép liên quan đến Trịnh Giới, ôn tồn nói:
“Sau này Trấn Tông Hoàng Đế ngự giá thân chinh, đế quốc trăm vạn binh mã tập hợp ở Kiếm Nam Đạo, mục đích chính là tiêu diệt Nam Man Quốc. Nam Man Quốc xưng là kiểm soát hơn mười vạn binh sĩ, lại có địa lợi, nhưng đối mặt với hùng sư cường đại của Đại Chu thì hoàn toàn không có sức trở tay, không đến một tháng liền bại trận mất nước. Quân chủ quý tộc của Nam Man Quốc bị áp giải đến Trường An.
“Vị Trịnh công này của chúng ta nằm trong số đó, sau này bởi vì hắn còn nhỏ tuổi nên không bị xử chết, mà là đưa vào cung tịnh thân làm thái giám.”
Lúc nói đến đoạn này Triệu Tuân theo bản năng hít một hơi khí lạnh.
Không thể không nói thời đại này có rất nhiều thứ dã man.
Chỉ nói đến tịnh thân thôi bất luận thế nào cũng không nên tồn tại, nhưng ở hoàng quyền thì xem ra đây là lẽ đương nhiên.
Trịnh Giới cứ như vậy mà trở thành nạn nhân.
“Cho nên, Trịnh công mới thích đồ của Nam Man như vậy, bao gồm cả chậu cây bạch đằng.”
Giả Hưng Văn gật đầu, trầm giọng phân tích.
“Vừa rồi quên nói một điểm, hoàng đế của Nam Man Quốc họ Trịnh.
Triệu Tuân gắp một miếng đậu tây đưa vào trong miệng, nhai nhai nói:
“Trong hồ sơ cũng không nói rõ Trịnh Công có phải hoàng tộc Nam Man không, thế nhưng từ việc hắn bị đưa đến Trường An suy đoán, khả năng này rất lớn.
Phân tích của Triệu Tuấn không phải là không có đạo lý, lai lịch sau khi diệt quốc phàm là hoàng tộc tông thất đều sẽ bị áp giải đến nước thắng trận để thính hầu phát lạc.
Xử chết hay không là một chuyện, áp giải hay không áp giải lại là một chuyện khác.
Nếu như không áp giải đến đó chính là tướng lĩnh tắc trách, sẽ bị nghiêm khắc xử lý.
Mà bình thường cũng bình đầu bách tính chắc chắn sẽ không hưởng thụ đãi ngộ này.
Cho nên Trịnh Giới rất có thể là hoàng tộc thế hệ cuối cùng của Nam Man Quốc.
Trấn Tông Hoàng Đế cũng chính là tiên đế có điều là chuyện của hơn bốn mươi năm trước, cách hiện giờ cũng không tính là quá lâu. Sau khi Nam Man Quốc bị diệt, không ít di lão di thiếu của Nam Man Quốc trốn vào trong Mân Sơn. Trong đó không thiếu vài Vu Cổ Sư.
Nếu như Trịnh Giới muốn trả thù, hoàn toàn có thể liên hệ với những di lão của Nam Man Quốc ở trong Mân Sơn, mượn tay của Vu Cổ Sư dể gây nên sóng gió.
Y hoàn toàn có lý do này.
Tuy rằng Hiển Long Đế một đường đề bạt hắn lên vị trí Nội Thị Giám, thế nhưng hoàng tộc Đại Chu cũng tịnh thân hắn, tước đoạt đi quyền trở thành đàn ông của hắn.
Rốt cuộc là yêu nhiều hơn một chút, hay là hận nhiều hơn một chút.
E rằng không có ai biết cả.
Phải biết rằng lòng người khó đoán, hơn nữa Trịnh Giới cũng là một cường giả Võ Tu nhất phẩm, Quan Tâm Thuật không có tác dụng với y.
Cho nên đây cũng là nghi điểm lớn nhất.
Còn về Trần Lương Phụ, không có nhiều truyền kỳ đặc sắc như Trịnh Giới.
Trong hồ sơ có ghi chép về thời xưa của Trần Lương Phụ: Trần Lương Phụ, người Vĩnh Châu, xuất thân tử Thư Hương Môn Đệ, được xưng là thần đầu thiếu thông dĩnh.
Chính là một thần đồng như vậy, một đường khoa cử tiến thẳng, hai mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ rồi.
Nhất thời chấn động triều đình.
Phải biết khoa cử của Đại Chu Triều đã phân rõ minh kinh khoa và tiến sĩ khoa.
Lại có cách nói ba mươi lão minh kinh, năm mươi thiếu (thiếu niên) tiến sĩ.
Tuy rằng có chút khoa trương, thế nhưng có thể nhìn ra tiến sĩ khoa có độ khó bao nhiêu.
Mà Trần Lương Phụ hai mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ, có thể nói là xuân phong đắc ý.
Sau này Trần Lương Phục vào Hàn Lâm Viện nhậm chức, sau ba năm mài dũa đã tiến vào Sử Bộ, làm đến năm Hiển Long thứ mười một, lập công làm đến Sử Bộ Tả Thị Lang.
Bước ngoặt của Trần Lương Phụ là ở năm Hiển Long thứ mười ba, lúc đó xảy ra một vụ án lớn, Hiển Long Đế mượn tội danh tham ô để thanh trừ quyền thần Hà Bỉnh, sau đó đề bạt Trần Lương Phụ mới bốn mươi tuổi làm Sử Bộ Thượng Thư.
Phải biết lúc đó tuổi tác của Trần Lương Phụ không đủ để đảm nhiệm chức thượng thư của một bộ, hơn nữa còn là Sử Bộ đứng đầu lục bộ.
Sử Bộ quản lý bổ nhiệm miễn nhiệm quan viên.
Lúc đó trong triều rất nhiều người phản đối, mọi người đều cho rằng Trần Lương Phụ không đủ kinh nghiệm, không có cách nào đảm nhiệm được.
Thế nhưng thực ra khách quan mà nói, Trần Lương Phụ lúc đó đã rèn luyện ở quan trường Đại Chu hai mươi năm rồi.
Không có cách nào người ta làm việc từ sớm mà, hai mươi tuổi đã làm việc rồi, làm đến năm bốn mươi tuổi thì cũng có hai mươi năm tuổi nghề rồi.
Cho nên nói thành danh phải sớm, chỉ có như vậy mới có thể có nhiều thời gian thi triển tài hoa trên vũ đài lớn hơn.