Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở thành Trường An, không có chuyện gì bí mật.

Đặc biệt là thơ từ ca phú, một khi có tác phẩm hay ra đời, lập tức sẽ truyền khắp phường.

Bài thơ “Thu Từ” này của Triệu Tuân cũng không ngoại lệ.

Đặc biệt là ở phường Bình Khang trung tâm giải trí của thành Trường An, trong phường các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ đều cực kỳ săn đón bài thơ này.

Lớn đến hoa khôi của phường Bình Khang, nhỏ thì là nhân viên bán hàng non trẻ, đều bắt đầu thử sửa bài thơ này thành khúc nhạc để hát.

Chỉ là bài thơ này cũng không giống khúc nhạc có âm điệu cố định, hát được nó cũng không dễ dàng. Cho dù như vậy, cũng không có cách nào đẩy lùi được sự nhiệt tình của các học viên trong phường Bình Khang.

“Các ngươi có nghe nói không thế tử Thành Quốc Công Triệu Tuân tiểu lang quân lúc ở Khúc Giang Hồ đã làm một bài Thu Từ, được Vĩnh Hoà Huyện Chủ thưởng thức.”

“Cái đó có thể chưa nghe nói sao, bài thơ này đến nay chính là rất nổi tiếng đó.”

“Là Triệu Tuân ở Tuý Tiêu Tương ra tay xô xát với Nguỵ Vương điện hạ ngã xuống lầu đó sao?”

“Không phải hắn thì còn có thể là ai.”

“Nhưng hắn không phải ngã chết rồi sao?”

“Lời này cũng không dám nói lung tung. Ngươi nhìn thấy rồi sao? Không nhìn thấy thì truyền lời đồn nhảm gì chứ. Đây chính là tiểu lang quân ngay cả bệ hạ cũng hạ chỉ khen ngợi, làm sao có thể chết được, hơn nữa Tuý Tiêu Tương đó cũng chính là hai tầng, cho dù rơi xuống nhiều nhất cũng chính là bị thương thôi. Nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi rồi. 

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đừng nói cái này nữa. Vẫn là nói về thơ đi, các tỷ muội chúng ta thử hát nó xem, thế nào?”

LTự cổ phùng phu bi tịch liễn, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều. Tinh không nhất hạc bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu.”

“Vì sao ngươi dùng trung cổ âm để hát, ngược lại ta cảm thấy dùng trường an quan thoại để hát càng có âm vị hơn một chút.”

“Lạc Dương khẩu âm rõ ràng hay hơn, ta hát thử một lần cho các cô nghe.”

“Các loại đều hay, nếu như nô gia mà nói, đây cũng không phải là bài hát, hát thế nào cũng đều rất hay.”

“Lý cũng bị ngươi nói hết rồi.”

“Ôi, chỉ có điều hiện giờ trong Bình Khang Thành này đều đang hát bài thơ này, chúng ta rất khí hát được xuất sắc. Nếu như có thể độc quyền sử dụng bài thơ này của Triệu công tử đem phổ nhạc trước, vậy chúng ta có thể phát tài rồi.

“Triệu công tử làm sao có thể nhìn trúng hột thô như chúng ta chứ, ôi bỏ đi, bỏ đi.”

    …

    …

Bất Lương Nhân Nha Môn.

Triệu Tuân theo lệ dậy sớm rửa mặt.

Hôm nay hắn đã que với cuộc sống trong nha môn rồi.

Ngoại trừ ngày nghỉ phép hắn sẽ trở về Thành Quốc Công Phủ ở bên cha, mẹ và muội muội ra, trên căn bản ngày làm việc hắn đều sẽ ở lại trong nha môn.

Như vậy cũng có một lợi ích, giải quyết được vấn đề thời gian, có thể ngủ lâu hơn một chút.

Đối với người cuồng công việc đã quen với 996  mời gọi mà nói, điểm này cũng không khó.

Thế nhưng những đồng liêu khác xem ra liền vó chút khó chịu. 

Ngươi cuốn như vậy, gọi bọn ta làm gì?

Triệu Tuân liền giống như một con cá nheo bị thả vào ao cá, bức cho người khác cũng phải cuốn theo. 

Có điều như thế gián tiếp khiến cho hiệu suất công việc của Bất Lương Nhân Nha Môn được tăng lên không ít.

Đối với chuyện này, Bất Lương Soái Phùng Hạo nhìn ở trong mắt, vui ở trong lòng.

"Không ngờ rằng nhóc con Triệu Tuân này lại có thể khiến cho bầu không khí trong nha môn trở nên tốt như vậy, bản quan cũng không ngờ được đó. Trịnh công, lần cá cược này để ngươi thắng rồi. Mỗ nguyện ý thua cuộc, Hội Thơ Khúc Giang một tháng sau, mỗ nguyện ý để Triệu Tuân tham gia."

"Thế nào, Phùng đại nhân cũng cảm thấy với tài năng của Triệu Tuân không tham gia Hội Thơ Khúc Giang thì có chút đáng tiếc sao?"

Nội Thị Giám Trịnh Giới híp mắt, cười như không cười nói.

"Tiểu tử này quả thực là có chút được, vốn dĩ ta còn cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một thiếu gian ăn chơi, bây giờ xem ra bất luận là văn tài hay là thiên phú phá án hắn đều rất mạnh."

Phùng Hạo rất thích người trẻ tuổi có tài, người trẻ tuổi được hắn đề bạt lên nhiều vô số. Tam đại Tử Bào trong Bất Lương Nhân Nha Môn hiện nay, thì có hai người là do Phùng Hạo đề bạt từ Thanh Bào lên thẳng Tử Bào.

Hôm nay Triệu Tuân quả thực là thể hiện ra tài hoa, thế nhưng chỉ có như vậy thì vẫn không đủ, Phùng Hạo vẫn cần phải quan sát thêm một thời gian nữa."

"Hội Thi Khúc Giang này hắn đi góp phần náo nhiệt cũng không tệ, có lẽ còn có thu hoạch bất ngờ nữa."

Phùng Hạo sớm đã từng nghe Triệu Tuân hội báo, các loại dây dưa của Đông Việt kiếm khách, Hà ngự sử, Ma giáo với hội thi này.

Tiểu tử này quả thực là rất biết làm người, sáng vấn an, tối xin chỉ thị.

Đổi lại là người khác thì đều sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Phùng Hạo cũng không ngoại lệ.

"Vậy thì tốt."

Người thông minh vẫn luôn nói chuyện đến điểm mấu chốt là dừng, không cần phải nói quá rõ ràng.

"Như vậy chúng ta liền quay về phục mệnh với bệ hạ."

Trịnh Giới chống tay vào ghế đứng dậy, chắp tay sau lưng dạo bước rời đi.

"Lão hồ ly này."

Sau khi Trịnh Giới đi xa, Phùng Hạ đặt tách trà xuống cười mắng.

...

...

"Một hai ba bốn, lại một lần nữa..."

Triệu Tuân lợi dụng thời gian Bất Lương Nhân nghỉ trưa bắt đầu tập ngồi xổm và chống đẩy.

Đây là rèn luyện lực lượng căn cơ, cho dù là tu hành giả cũng cần phải luyện tập.

Bằng không cho dù là có năng lực tu hành, cũng là trăng trong nước hoa trong kính, lục bình không rễ.

Sau khi tẩy tủy thể chất của hắn quả thực là trở nên mạnh hơn rất nhiều, ngày trước chống đẩy được năm mươi cái là đã mệt đến mức thở hồng hộc rồi, bây giờ một hơi đã chống đẩy được hơn một trăm cái cũng không thở dốc.

Có điều Triệu Tuân không hề thả lỏng, lực lượng chính là dùng tến phế lui, nếu không luyện tập cũng có thể thoái hóa.

"Minh Doãn, đệ đây là làm cái gì?"

Giả Hưng Văn thấy Triệu Tuân thích một mình làm động tác có chút kỳ quái, có chút hoài nghi hỏi.

"À, đây là chống đẩy và ngồi sâu, rèn luyện thể lực, còn có yoga... là dùng để rèn luyện tính dẻo dai cho thân thể."

Triệu Tuân đứng lên, phủi bụi trên tay, mỉm cười.

"Ách... ta hôm nay đến, là giới thiệu cho đệ một đồng liêu mới. Hôm nay Phùng đại nhân tìm ta, đưa một người mới phân vào tổ của chúng ta."

Trong lòng Triệu Tuân oán thầm, thầm nghĩ tổ của chúng ta tổng cộng có hai người, thêm một đồng liêu mới mới có ba người, còn muốn cười điều khái niệm "tổ" này sao?

Có điều cũng được, nếu không cường điệu làm sao thể hiện được tính quan trọng của tổ trưởng Giả Hưng Văn này.

"Ờ được, thêm một người sau này chúng ta tra án chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."

"Cái này thì chưa chắc."

Giả Hưng Văn lộ vẻ khổ sở, sau đó vỗ vào vai của Triệu Tuân nói:

"Đệ đợi ở đây, ta đi đưa y đến đây, thuận tiện mang quýt cho đệ."

Triệu Tuân đne mặt, bình thường bị chiếm tiện nghi, hắn lại không thể nói gì.

Ước chừng thời gian một chung trà, Giả Hưng Văn lại quay lại, bên cạnh hắn có một tên béo thân thể ngũ đoản, cái bụng tròn vo.

Hử?

Trên trán Triệu Tuân toát ra vô số dấu chấm hỏi.

Người này không phải chính là đồng liêu cùng tổ mới đó chứ?

Còn chưa đợi hắn hỏi, tên mập đó đã chắp tay hành lễ với Triệu Tuân trước, nói:

"Triệu huynh, kẻ hèn Phan Kim Tinh, tự Vượng Tài, vâng lệnh gia nhập Bất Lương Nhân, phân đến tổ của Giả đại ca, sau này xin Triệu huynh chỉ giáo nhiều hơn."

Triệu Tuân không nhịn nổi, cười phì một tiếng.

Vượng Tài? Chữ này thật sự là cảm giác vyu vẻ. Có điều suy nghĩ kỹ, chữ này giải thích bổ sung cho tên, người này tên Phan Kim Tinh, tự Vượng Tài ngược lại không có vấn đề gì. Có điều người này nhìn thế nào cũng không giống có thể làm Bất Lương Nhân. Liệu có nhầm lẫn ở đâu không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK