Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tuân lại nựng tiểu loli một hồi, chớp mắt đã đến bữa tối.

Triệu Tuân và Triệu Đan Thù cùng đi đến chính phòng của phụ thân Triệu Uyên.

Triệu Tuân không dễ gì mới về nhà một lần, Triệu Uyên vốn muốn gọi hết con trai con gái đến cùng ăn một bữa.

Nhưng bởi vì nhị lang, tam lang vừa mới bị Triệu Tuân đánh cho một trận, mông đau chỉ có thể nằm trên giường bôi thuốc, chỉ đành thôi vậy.

Còn về những con thứ kia đương nhiên là không thể vào, cho nên gia yến chỉ có bốn người Triệu Uyên, Triệu Lưu Thị, Triệu Tuân, Triệu Đan Thù.

Có câu nói xa thơm gần thối, thời gian này Triệu Tuân vẫn luôn ăn uống ở Bất Lương Nhân Nha Thự, rất ít khi có cơ hội về nhà, Triệu Uyên và Triệu Lưu thị rất nhớ nhung trưởng tử này.

Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, Triệu Tuân cũng ăn uống thoả thích.

Thức ăn của Bất Lương Nhân Nha Thự tuy rằng không thể tính là tệ, thế nhưng vẫn không có cách nào so sánh được với đồ ăn trong Quốc Công Phủ.

Nhìn thấy bộ dạng ăn uống như vậy của con trai, Triệu Uyên có chút đau lòng.

"Tuân nhi à, hay là dọn về nhà sống đi. Tuy rằng con nhậm chức ở Bất Lương Nhân Nha Thự, thế nhưng cũng không cần phải ăn ở lại trong nha môn chứ."

"Cha, gần đây trong nha môn thực sự là quá bận, vụ án nhiều đến mức khiến người ta tê hết da đầu. Con ăn ở trong nha môn miễn cưỡng còn có thể ứng phó được, nếu như dọn về nhà sống, thời gian chắc chắn là không đủ. Có điều con sẽ bớt thời gian về thăm mọi người."

Tâm thái hiện giờ của Triệu Tuân rất bình hoà, đã dần dần thích ứng với chức vụ Bất Lương Nhân rồi.

"Ôi, được rồi. Con đã lớn rồi, có chuyện con tự mình làm chủ là được."

Triệu Uyên gắp một miếng thịt nai nướng, đưa vào trong miệng chậm rãi nhai.

Triệu Lưu Thị thì không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát cho Triệu Tuân, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

"Tuân nhi, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút..."

"Đúng rồi Tuân nhi, gần đây con đang tra vụ án gì?"

Rảnh rỗi không có chuyện gì, Triệu Uyên nhấp một ngụm trà rồi tuỳ tiện hỏi..

"Vụ án của Vương Trung Ích."

Triệu Tuân không chút do dự trả lời.

"Phụt!"

Triệu Uyên nghe vậy phun ra một ngụm trà nóng, Triệu Lưu Thị thấy vậy vội vàng đưa khăn cho ông.

Triệu Uyên lau khô nước trà, chỉnh lý lại dáng vẻ rồi mới đổi sang giọng điệu uy nghiêm nói:

"Vụ án này có thể đẩy được thì đẩy đi, cố gắng đừng nhúng tay vào."

"Cha, đây là vì sao?"

Triệu Tuân nghi hoặc không hiểu:

"Bệ hạ cố ý đem quyền thụ lý vụ án này giao vào trong tay Bất Lương Nhân, Phùng Hạo Phùng đại nhân vô cùng tín nhiệm con, con cũng không thể phụ sự tín nhiệm của ngài ấy được."

Triệu Uyên lắc đầu nói:

"Con quá trẻ tuổi, không biết nước bên trong sâu bao nhiêu. Con có biết vì sao HÌnh Bộ và Đại Lý Tự đều không dám nhận vụ án này không? Bởi vì vụ án này liên quan rất lớn, rất có thể nhổ ra gốc rễ. Tra ư? Tra thế nào? Tra đến mức độ nào? Những thứ này là do một mình Thanh Bào Bất Lương Nhân con có thể quyết định được sao?"

Triệu Uyên quả thực là có chút hoảng rồi.

Ông là Thành Quốc Công không sai, văn võ trong triều hoặc nhiều hoặc ít đều cho ông một chút thể diện.

Thế nhưng những thứ này đều là xây dựng ở trên cơ sở không có liên quan đến lợi ích trọng yếu, lợi ích thiết thân.

Nếu như Triệu Tuân thanh niên sức trâu không quan tâm mọi thứ nhất quyết điều tra, thật sự tra được mọt vài tư liệu đen của quan viên triều đình, chắc chắn sẽ rước lửa thiêu thân.

Đến lúc đó chính là Triệu Uyên cũng không bảo vệ được Triệu Tuân chu toàn.

"Cha, chuyện đã đến nước này, con trai cũng đã không có được lui rồi. Nếu như lúc này con trai quẳng gánh giữa đường không làm nữa, Phùng đại nhân sẽ nghĩ thế nào, bệ hạ sẽ nghĩ thế nào?"

Thái độ của Triệu Tuân rất cứng rắn, điều này khiến Triệu Uyên rất phẫn nộ.

"Nghịch tử, con muốn ta tức chết sao?"

Triệu Uyên có chút run rẩy chỉ vào Triệu Tuân, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

"Phải nói thế nào mới có thể nói rõ với con đây, con không nên để người khác coi mình là dao ngăm mà dùng."

"Lão gia đừng tức giận, tức giận hại thân thể cũng không có lợi."

Thấy Triệu Uyên tức giận, Triệu Lưu Thị vội vàng hoà giải nói:

"Tuân nhim xem con khiến cha tức giận rồi, còn không mau nhận lỗi."

Công huân thế gia thực ra về bản chất cũng không có gì khác biệt với những gia đình bách tính bình dân khác, đều là tư tưởng phong kiến phụ vi tử cương.

Lời của lão tử con trai nghe cũng phải nghe, không nghe cũng phải nghe, không có chỗ nói đạo lý.

Triệu Tuân đương nhiên biết rõ đạo lý này, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Cha, con trai sai rồi, có điều vụ án này con trai phải điều tra tiếp, ăn cơm xong con sẽ trở về nha môn, người và mẫu thân nhất định phải bảo trọng thân thể."

Triệu Uyên bị bóp nghẹn, không biết nên nói cái gì.

Trầm mặc rất lâu, Triệu Uyên mới cảm thán nói:

"Bỏ đi, bỏ đi. Con muốn tra thì cứ tra đi. Thế nhưng phải tránh dẫn lửa thiêu thân."

"Đa tạ phụ thân."

Triệu Tuân vẫn rất cảm động.

Người cha này về tổng thể mà nói vẫn là rất dễ nói chuyện, nói năng thì sắt đá nhưng tấm lòng thì mềm như đậu, chỉ cần Triệu Tuân định chủ ý, trong tình huống bình thường Triệu Uyên đều sẽ không nói gì nhiều.

...

...

Sau khi ăn cơm tối xong Triệu Tuân lập tức trở về Bất Lương Nhân Nha Thự.

Bị Triệu Uyên kích như vậy, hắn lập tức thay đổi kế hoạch kết thúc nghỉ ngơi sớm.

Hiện giờ hắn nghiễm nhiên là một kẻ cuồng công việc, điểm này bản thân hắn cũng có chút bội phục.

Ừm, công việc khiến ta vui vẻ.

Triệu Tuân rất có cảm xúc giác ngội, vừa về đến nha môn liền đi tìm Giả Hưng Văn và Vượng Tài.

Thấy hai người đang lén ăn bánh bao chiên, Triệu Tuân hắng giọng một cái, nói:

"Giả đại ca, Vượng Tài, hai người lúc này không phải lên canh chừng Vương Trung Ích bị nhốt trong đại lao, đề phòng bị người ta giở trò sao?"

Giả Hưng Văn xấu hổ cười nói:

"Minh Doãn à, sao đệ lại trở về sớm vậy? Đại lao bên đó đệ cứ yên tâm, mấy vị ngục tốt trông coi Vương Trung Ích đều là huynh đệ của ta, ta cũng đã nói qua với bọn họ rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể nào một ngày mười hai canh giờ đều ở trong đại lao a. Cũng phải ăn uống ngủ nghỉ chứ phải không."

Triệu Tuân thầm nghĩ lúc đầu huynh không phải là nói như vậy, có điều hắn cũng không định truy cứu, tung áo bào ngồi xuống.

"Ta cũng nếm thử bánh bao chiên."

Triệu Tuân khẽ cắn một miếng, lập tức cảm thấy hương thơm tràn ngập trong khoang miệng.

Không thể không nói tên mập Vượng Tài này rất biết ăn, từ khi y đến Bất Lương Nhân Nha Thự, trình độ ăn uống của Triệu Tuân và Giả Hưng Văn rõ ràng đã tăng lên.

Quan trọng vẫn là miễn phí, không cần tốn tiền.

Triệu Tuân có phiếu ăn dài hạn càng không muốn về nhà.

"Mùi vị rất không tệ."

"Đúng rồi Minh Doãn huynh, hôm nay xảy ra một chuyện kỳ quái, tả tướng Trần Lương Phụ dâng sớ lên thiên tử, thỉnh cầu phái ngôn quan của Ngự Sử Đài đến Bất Lương Nhân Nha Thự giám sát thụ lý vụ án của Vương Trung Ích."

Tên mập vừa ăn vừa bánh bao chiên vừa tuỳ tiện nói.

"Hử?"

Triệu Tuân có chút nghi hoặc.

"Trần Lương Phụ? Vị tả tướng này của chúng ta đây là làm gì? Ngự Sử Trung Thừa Vương Thoại Chi sợ là muốn dậm chân chửi bới rồi."

Vụ án của Vương Trung Ích vô cùng phức tạp, bất luận là Hình Bộ hay là Đại Lý Tự đều không muốn tham gia, Hiển Long Đến mới đem củ khoai nóng bỏng tay này giao cho Bất Lương Nhân.

Ngự Sử Đài từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, lúc này tả tướng Trần Lương Phụ lên tiếng muốn thiên tử cho phép Ngự Sử Đài phái người đến Bất Lương Nhân cùng điều tra, thực sự khiến người ta không hiểu.

"Giả đại ca, tả tướng này và Ngự Sử Đài chẳng lẽ từng kết thù sao?"

Giả Hưng Văn lắc đầu nói:

"Hoàn toàn ngược lại, Ngự Sử Trung Thừa Vương Thoại Chi là nòng cốt Trần Đảng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK