Thực ra Triệu Tuân sớm đã chú ý thấy Lý Thái Bình đang âm thầm quan sát rồi.
Chỉ là hắn không trực tiếp nói ra mà thôi.
Đây cũng là do ở thời hiện đại từng làm liếm cẩu (đây là 1 thuật ngữ mạng chỉ trong quan hệ nam nữ, một bên biết rõ đối phương không thích mình như vẫn cố chấp theo đuổi) nhiều năm tu dưỡng thành, nữ thần muốn chơi thần bí, vậy thì phối hợp một chút.
Trong tình cảm có thêm một chút cảm giác thần bí cũng là một chuyện tốt.
Nếu như vừa đến đã đi theo trình tự thì rất vô vị.
Triệu Tuân cũng không muốn bị người ta nói cái gì mà thiếu niên lão thành, quá già nua rồu.
Dùng một câu rất lưu hành ở thời hiện đại nói, tình cảm, tình cảm có hiểu không?
Triệu Tuân ngừng nghĩ ta một vạn phương thức bắt đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn một phương thức phù hợp nhất với khí chất của hắn - ngâm thơ.
“Lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu há tại triều triều mộ mộ.”
Đây quả thực là một phương thức rất hay, Vĩnh Hoà Công Chúa rất thích.
Đường đường là huyện chủ trốn ở sau giả sơn, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Triệu Tuân, lại không biết Triệu Tuân đã nhìn thấy hết động tác nhỏ này của mình.
Sau khi Lý Thái Bình nghe thấy Triệu Tuân ngâm câu thơ “lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu há tại triều triều mộ mộ”, đã hoàn toàn chìm trong ái mộ đối với Triệu Tuân rồi.
Trên đời sao lại có thơ từ mỹ diệu như vậy, đánh thẳng vào nội tâm của người ta.
Lý Thái Bình cắn chặt bờ môi không lên tiếng, thị nữ Hoài Xuân ở bên cạnh có chút nóng ruột thúc giục:
“Huyện chủ, huyện chủ! Hắn đến rồi, hắn đi về phía người rồi.”
Được Hoài Xuân nhắc nhở, Lý Thái Bình mới bừng tỉnh.
Nàng hít một hơi thật sâu, lấy hết tất cả sức lực, bước ra một bước vô cùng chật vật.
“Triệu Minh Doãn, sao ngươi lại ở đây?”
Lý Thái Bình nhìn thấy Triệu Tuân đi đến, vội làm ra dáng vẻ tình cờ kinh ngạc.
Triệu Tuân rất phối hợp nói:
“Ôi, là Vĩnh Hoà huyện chủ à, Triệu mỗi đến nhà thăm hỏi thế tử điện hạ, vừa rồi bụng khó chịu nên đi đại tiện, chiến huyện chủ chê cười rồi.
“Lý Thái Bình ồ một tiếng, do dự một lát vẫn là hỏi:
“Câu thơ ngươi vừa ngâm đó…”
“À, huyện chủ nói câu đó à, tiện miệng ngẫu hứng thôi, tiện miệng ngẫu hứng thôi.
Triệu Tuân nở nụ cười, rất là tự sướng.
Hắn thầm nghĩ ở phương diện tán gái này, bản hải vương, à không, bản ôn nam (chàng trai ấm áp) vẫn là rất được.
Vẻn vẹn chỉ là một Vĩnh Hoà Huyện Chủ, bắt được.
“Lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu há tại triều triều mộ mộ.”
Lý Thái Bình trầm ngâm một lát, trong mắt dường như loé lên quang mang.
“Huyện chủ? Huyện chủ? Người không sao chứ?”
Triệu Tuân biết hiện giờ trong lòng Lý Thái Bình đang nghĩ gì, nhưng hắn chính là không tỏ tình, Lý Thái Bình lúc này nhất định là lòng nóng như lửa đốt rồi.
“A, bản huyện chủ không sao. Bài thơ này của ngươi rất hay, xem ra bản huyện chủ đề cử ngươi tham gia Hội Thơ Khúc Giang là không tiến cử sai rồi.
Lý Thái Bình cũng là một người thích thể diện, Triệu Tuân không muốn bày tỏ trước, nàng cũng không muốn phá vỡ lớp giấy mỏng này.
Cục diện hiện nay rất là vi diệu, bầu không khí cũng có chút kỳ quái.
Gấp đến mức Hoài Xuân ở bên cạnh cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Tuy rằng rất muốn ra mặt thúc đẩy cục diện này phát triển, thế nhưng suy cho cùng nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, không tiện tuyên binh đoạt chủ.
“À, đúng rồi, huyện chủ điện hạ, ta có chút đó rồi, muốn ăn bát mì, không biết có được không?”
“Mì gì?”
Lý Thái Bình tuỳ tiện hỏi.
“Trong trái tim nàng.” (Một cách chơi chữ với từ 面, từ này vừa có nghĩa là mì, đặt cùng từ 心里-面 lại thành ‘trong trái tim’).
Triệu Tuân sớm đã có chuẩn bị rồi, tết xuất ra vũ khí sát thương hạng nặng.
Lý Thái Bình nghe vậy gò má lập tức đỏ bừng lên, cúi đầu xuống.
Triệu Tuân biết chiêu này có hiệu quả rồi, thầm nghĩ muốn chơi với ta, khà khà biết sự lợi hại của bản hải vương…à nhầm bản ôn nam rồi chứ?
Lời tình yêu mật ngọt như vậy, ta còn có rất nhiều chưa lấy ra.
Trong lòng Lý Thái Bình lập tức giống như có một con hươu đang chạy loạn, nàng thậtbswj bị tóm rồi.
Gia hoả này nhìn thì ôn văn lịch sự, sao lại nói ra lời tình ý khiến người ta yêu thích như vậy chứ.
Có lúc Lý Thái Bình thật sự cảm thấy Triệu Tuân rất đặc biệt.
Hắn có thể làm ra bài thơ hay như “tự cổ phùng thu bi tịch liễn, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều” như vậy, cũng có thể nói ra lời cổ quái như vậy.
Hắn đã có thể ngâm ra nhận gian chí lý như “lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu há tại triều triều mộ mộ” như vậy, lại có thể nói ra lời mật ngọt đến sâu răng như “gần son thì đỏ gần nàng thì ngọt” như vậy.
Nam nhân này, quá khó nắm bắt rồi.
Triệu Tuân lúc này ở trong mắt của Lý Thái Bình giống như có thêm một vầng hào quang cực lớn, siêu phàm nhập thánh rồi.
Triệu Tuân thầm nghĩ cổ nhân quả nhiên không có một chút sức đề kháng nào đối với những lời tình yêu mật ngọt này, nếu đã như vậy sau này hắn sẽ phát dương quang đại rồi.
Đương nhiên điều quan trọng hiện giờ là thừa thắng xông lên, xác nhận Tề Vương Phủ không có liên quan đến nuôi dưỡng cổ trùng.
“Khụ khụ, huyện chủ điện hạ, vừa rồi thế tử điện hạ ban cho ta một chậu hoa, chính là đằng mộc Nam Man vô cùng trân quý, Triệu mỗ nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy nhận thì có chút hổ thẹn. Vật trân quý như vậy, Triệu mỗ vô đức vô năng có thể nhận được sao?”
Triệu Tuân biết không thể biểu lộ quá trực tiếp, liền dùng phương thức từng bước một.
“Cái này có gì ngại, Triệu công tử không cần để trong lòng.” Lý Thái Bình lúc này nhìn Triệu Tuân nhìn thế nào cũng anh tuấn như vậy, tự nhiên ngữ khí cũng mềm mại như nước mùa xuân.
Triệu công tử e là không biết cái này tuy rằng hiếm thấy, nhưng trong vương phủ ước chừng có tám chậu. Đằng mộc này thích phơi nắng, cho nên bình thường đều để trong hoa viên. Trừ phi là cuối ngày, mới đưa vào trong nhà.”
Được Vĩnh Hoà Huyện Chủ chính miệng xác nhận Triệu Tuân mới hài lòng.
Nếu như nói vừa rồi hắn còn có một tia hoài nghi, thì hiện giờ đã hoàn toàn tin tưởng rồi.
Vợ tương lai của hắn sẽ không lừa hắn, ừm, chắc chắn là như vậy.
Tâm tình Triệu Tuân vui vẻ khoé miệng cũng hơi cong lên, chủ động hỏi:
“Huyện chủ điện hai có muốn chơi trò chơi không?”
“Trò chơi gì?”
“Bắt vịt!”
“...”
Lý Thái Bình đen mặt nói:
“Cái này bản huyện chủ chưa từng chơi.”
“Không sao, Triệu mỗ có thể dạy huyện chủ, đảm bảo học là biết liền.”
Lý Thái Bình hơi cúi đầu, khẽ ừm một tiếng.
...
...
“Bắt vịt, bắt mấy con, bắt một con, bắt được rồi, ca!”
“Bắt vịt, bắt mấy con, bắt hai con, bắt được rồi, ca ca!”
“Bắt vịt, bắt mấy con, bắt ba con, bắt được rồi, ca ca ca!”
Triệu Tuân, Lý Thái Bình, Lý Kiến Nghiệp, cộng thêm Hoài Xuân, bốn người đang ngồi một bàn.
Trong Bích Ba Đình nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có điều Triệu Tuân cảm thấy trò bắt vịt này vẫn là nhiều người càng vui, thế nhưng bốn người căn bản cũng chơi được rồi.
“Được rồi, xem ra mọi người đều thuần thục rồi. Vậy chúng ta tăng độ khó lên một chút.”
Là người đưa ra quy tắc, Triệu Tuân có thể thay đổi cách chơi bất cứ lúc nào.
“Bắt vịt, bắt mấy con, bắt mười con, bắt được rồi, ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca!”
“Bắt vịt, bắt mấy con, bắt bảy con, không bắt được, ca ca ca ca ca ca ca..”
“Dừng! Huyện chủ sai rồi!”
Triệu Tuân đào một cái hố, không ngờ Lý Thái Bình thật sự nhảy vào trong, cô vợ tương lai này thoạt nhìn sao lại không thông minh như vậy chứ.
Không sai, có ôn nam thông minh tuyệt đỉnh như Triệu Tuân, có thể sau này từ từ dạy dỗ.
Con gái phải từ từ dạy dỗ mới có vị đạo, huyện chủ cũng không ngoại lệ.