Triệu Tuân bỗng nhiên đứng dậy, trước là chắp tay hành lễ với Lý Thái Bình, sau đó dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Giả Hưng Văn hắn đưa tay thả lỏng sau người, bắt đầu công tác chuẩn bị.
Là một người xuyên không kiếp trước học chuyên ngành văn học cổ điển, số lượng thơ từ tích luỹ được có thể nói là phong phú, sau khi đến Đại Chu triều nếu như hắn so đấu thơ từ mà còn thất bạ, thì kiếp trước sống vô dụng rồi.
Triệu Tuân không những muốn làm thơ, hơn nữa còn ngẫu hứng làm thơ.
Sau khi đi bảy bước, Triệu Tuân mỉm cười nói:
"Triệu mỗ bêu xấu rồi.:
"Tự cổ phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều.
Tinh không nhất hạc bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu."
Vừa đọc bài thơ này ra, trong thuyền hoa lập tức trở nên yên tĩnh.
Những người trí thức kia tuy rằng bản lĩnh làm thơ rất bình thường, thế nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không hiểu gì về thơ hay.
Bài thơ này của Triệu Tuân bất luận là ý tưởng, hay là tâm tình, hoặc là tư tưởng đều là đỉnh cấp, thật sự là khiến bọn họ ngây người rồi.
Rất lâu sau, mới có người như vừa tỉnh mộng.
"Thơ hay, thật là thơ hay. Hay cho một câu tự cổ phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều. Thế nhân đều cảm thấy mùa xuân sinh cơ bừng bừng, mù thu đìu hiu đau khổ. Nhưng Triệu công tử nói thẳng ngày thu hơn hẳn ngày xuân, thể hiện ra ý khí phong phát. Người trẻ tuổi nên như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy, hai câu cuối mới là tuyệt. Tinh không nhất hạc bài vân thượng, chim hạc bay vào trời xanh, cảnh sắc tráng lệ, tâ, tình cũng được khai sáng theo. Tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu, biểu hiện ra ý chí thẳng tới trời cao vượt cửu tiêu của Triệu công tử a."
Triệu Tuân thầm nghĩ những gia hoả này trình độ đánh giá cũng không tệ, có thể phân tích bài thơ này thành dạng này, đã rất không tệ rồi.
"Quá khen rồi."
Triệu Tuân chắp tay, khiêm nhường nói.
Vĩnh Hoà Huyện Chủ Lý Thái Bình nghe xong bài thơ này, trong mắt tràn đầy yêu thích và hâm mộ.
"Triệu Tuân, bài thơ này của ngươi thật là hay, bản huyện chủ rất thích."
Lý Thái Bình là người bụng dạ thẳng thắn, đối với thứ mình thích trước giờ không hề ngần ngại mà sẽ biểu đạt rõ ràng.
"Đa tạ huyện chủ điện hạ khích lệ."
Triệu Tuân cúi đầu tỏ ý.
Vào lúc này, Triệu Tuân bỗng nhiên cảm thấy huyệt vị quanh người mình giống như bị một luồng chân khí xuyên qua, thân thể vô thức rùng mình một cái.
Cảm giác này giống như lúc hắn ở Thanh Long Tự.
Là hạo nhiên khí.
Nếu như nói một lần là trùng hợp, nhưng lần hai tuyệt đối là có chuyện rồi.
Nếu như Triệu Tuân không đoán sai, hắn chỉ cần ngâm ra bài thơ hay, thì sẽ thúc đẩy hạo nhiên khí ẩn giấu trong thức hải xuyên qua toàn thân.
Lần trước ở Thanh Long Tự tranh đấu với Đông Việt kiếm khách, Triệu Tuân chính là dựa vào hạo nhiên khí phát ra cuối cùng chuyển nguy thành an chiến thắng đối thủ. Lần này tuy rằng không có lo đến tính mạng, thế nhưng cũng tính là ra mặt rồi.
Hạo nhiên khí và thơ từ có liên quan đến nhau.
Sau khi lấy được kết luận này Triệu Tuân vô cùng hưng phấn.
Nếu như nói tu vi võ học dựa vào là ngày ngày tích luỹ và lâm trận thực chiến để đột phá, văn đọ nho tu lại dựa vào suy tưởng và cảm ngộ.
Triệu Tuân có rất nhiều thơ từ dự trữ, còn phải phát sầu vì không thể có thành tích trên phương diện văn tu sao?
Nếu như nói "Văn Tông Sơ Thức Ngộ Cảm" là một lời dẫn, như vậy thơ từ chính là cầu nối giữa Triệu Tuân và Hạo Nhiên Thư Viện, hạo nhiên khí.
Chỉ cần cầu nối này thông suốt, hắn có thể thăng tiến lớn trên phương diện tu vi văn đạo.
" Triệu Tuân, ngươi không sao chứ?"
"Triệu công tử? Triệu công tử?"
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Triệu Tuân dần dần thoát ra khỏi mạch suy nghĩ, khôi phục lại trạng thái trấn tĩnh.
"Huyện chủ điện hạ, các vị huynh đài, Triệu mỗ không sao, đa tạ các vị quan tâm."
Lời này là lừa người khác, lại không lừa được Giả Hưng Văn.
Trong đôi mắt y loé qua vẻ lo lắng, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Trường hợp này thực ra không tiện biểu lộ quá nhiều.
Đợi khi về đến Bất Lương Nhân Nha Thự rồi lại nói cũng không muộn.
"Vậy thì tốt."
Lý Thái Bình thở phào một tiếng nói: "Bài thơ này của ngươi rất hay, bản huyện chủ rất thích. Một tháng sau Hội Thơ Khúc Giang tổ chức ngươi nhất định phải tham gia, để những kẻ tự kiêu ngạo mình bất phàm kia xem xem cái gì mới là đại thiên tài chân chính."
"Ách, cái này..."
Triệu Tuân lộ vẻ khó xử.
"Sao vậy, ngươi không muốn đi sao?"
"Thực ra cũng không phải. Có điều tiểu thần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc phá án."
"Cái này ngươi không cần lo lắng, dựa vào thông lệ của Hội Thơ Khúc Giang hôm đó, các nha môn đều sẽ nghỉ phép, Bất Lương Nhân Nha Thự cũng không ngoại lệ, ngươi có thể yên tâm rồi."
Lý Thái Bình dương dương đắc ý nói.
Vĩnh Hoà Huyện Chủ này là lời không sợ người chết không khôi mà.
Ba chữ Bất Lương Nhân cũng có thể tuỳ tiện đệ cập đến sao?
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Triệu Tuân là Bất Lương Nhân, người trí thức vốn còn đang tán thưởng hắn lập tức thi nhau lộ vẻ mặt sợ hãi, có mấy người thậm chí còn vô thức lùi về sau.
Cũng khó trách, thanh danh của Bất Lương Nhân ở đế quốc Đại Chu cũng không được tốt lắm, thậm chí còn nhà còn dùng Bất Lương Nhân để doạ trẻ con, đề phòng trẻ con khóc đêm.
Lý Thái Bình tiểu tổ tông này lại không có ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, phối hợp nói:
"Nếu như ngươi thực sự lo lắng, ta có thể bảo phụ vương đi chào hỏi Phùng Hạo."
"Vậy thì duck không cần."
Triệu Tuân cười khổ nói.
"Cái gì không cần."
"Đại khái là không cần..."
Triệu Tuân muốn đùa một chút, phát hiện Lý Thái Bình hoàn toàn không tiếp nổi, loại cảm giác này đừng nhắc đến là có bao nhiêu lúng túng.
"Nếu huyện chủ đã nói đến mức này rồi, tiểu thần nhất định sẽ tham gia Hội Thơ Khúc GIang, xin điện hạ yên tâm."
Lúc này tranh luận với Lý Thái Bình hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Huống hồ cộng thêm Hội Thi Khúc Giang không chỉ là có thể có danh vọng, cũng có thể đề cao tu vi văn đạo, lưỡng toàn kỳ mỹ, hà cớ gì không đi.
Triệu Tuân là tín đồ kính đạo là thật, thích giả heo ăn thịt hổ cũng là sự thật, nhưng lại không phải là ngồi ăn rồi chờ chết.
Hơn nữa, các tiểu tỷ tỷ đều thích các tiểu ca ca có cảm giác thiếu niên.
Triệu Tuân khẳng định là có cảm giác thiếu niên, lại duy trì lòng cầu tiến, há chẳng phải là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp, quỷ gặp quỷ đầu thai, phật gặp phật ngẩn người, chó gặp chó vẫy đuôi, lợn gặp lợn ủi miệng sao.
Hắn quả thực chính là một cây lê hoa đè hải đường, vũ trụ siêu cấp vô địch, mỹ thiếu niên tịch lịch thế kỷ...
"Vậy được, đến lúc đó bản huyện chủ cũng sẽ đi."
Lý Thái Bình hài lòng gật đầu, lập tức cười nói:
"Đúng rồi, ngọc bội này tặng cho ngươi. Nếu như gặp phải phiền phức gì, có thể đến Tề Vương Phủ tìm ta. Ở thành Trường An này vẫn không có chuyện gì mà Lý Thái Bình ta không giải quyết nổi."
Triệu Tuân sửng sốt.
Vừa đến đã tặng ngọc bội rồi sao? Đây là thao tác gì?"
Tuy nói Đại Chu dân phong cởi mở, con gái cũng đều rất tự tin, nhưng vị huyện chủ điện hạ này không khỏi có chút quá cởi mở rồi.
Bỏ đi, nhiều bằng hữu thì thêm nhiều con đường, có lẽ người ta chỉ là coi Triệu Tuân là bằng hữu mà thôi, là Triệu Tuân tự mình nghĩ nhiều rồi.
Đương nhiên vì để lại một ấn tượng tốt đẹp cho vị bằng hữu tôn quý này, Triệu Tuân vẫn là quyết định là chút gì đó.
"Đa tạ huyện chủ điện hạ, để không phi lễ, tiểu thần cũng tặng huyện chủ điện hạ một câu nói."
"Câu nói gì?"
"Gần son thì đỏ, gần cô thì ngọt."
Triệu Tuân nói xong Lý Thái Bình theo bản năng cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng, hàm răng trắng cắn chặt bờ môi đỏ mọng.