Sau khi về đến Bất Lương Nhân Nha Thự, Giả Hưng Văn kéo Triệu Tuân đến một góc đè thấp thanh âm nói:
“Minh Doãn, nói thực đi, có phải đệ thích Vĩnh Hoà Huyện Chủ rồi không?”
Triệu Tuân kinh ngạc nói:
“Làm sao có thể. Đệ và Vĩnh Hoà Huyện Chủ chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt một lần, làm sao có thể nảy sinh tình cảm chứ.”
“Câu nói cuối cùng của đệ thực sự quá chua rồi.”
“Thật sao, chua bao nhiêu?”
“Là loại chua đến rụng răng đó.”
Được rồi, xem ra Giả đại ca vẫn là có hiểu lầm về thực lực chân thực của hắn rồi, muốn luận thổ vị tình thoại, Triệu Tuân chính là có đủ dự trữ, một chút cũng không ít hơn thơ từ.
“Được rồi, không nói những cái này nữa.”
Giả Hưng Văn chủ động chuyển đề tài nói:
“Vừa rồi toàn thân đệ rùng mình chính là cảm giác giống như lúc ở Thanh Long Tự sao?”
“Đúng vậy.”
Triệu Tuân gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi.”
Giả Hưng Văn than thở nói:
“Lúc ở Thanh Long Tự ta còn không dám tin, thế nhưng hiện giờ trên căn bản đã có thể khẳng định, đệ là dựa vào làm thơ ngâm thơ bước vào phẩm cấp Văn Tu rồi.”
“Thật sao?”
Tuy rằng trong lòng Triệu Tuân cũng có suy đoán tương tự, thế nhưng thật sự nghe được từ miệng của Giả Hưng Văn vẫn là vô cùng thích thú.
Nói thế nào nữa, Giả Hưng Văn cũng là tu hành giả có mười mấy năm kinh nghiệm, đối với phương thức tu hành của các môn đều có hiểu biết đại khái, không giống như Triệu Tuân hoàn toàn không biết gì.
“Tám chín phần là như vậy.”
Giả Hưng Văn giải thích nói:
“Văn đạo tu hành và võ đạo tu hành tương tự nhau, cũng có cửu phẩm, Thanh Huyền Cảnh trên cửu phẩm là Sơn Trường Văn Thánh này mới có thể có cảnh giới này, đệ đương nhiên nhiên không cần suy nghĩ tới. Chúng ta nói từ đẳng cấp thấp nhất. Nho gia cấp thấp nhất là cửu phẩm đối ứng là Cách Vật Cảnh, bát phẩm là Trí Tri Cảnh, thất phẩm là Thành Ý Cảnh, lục phẩm là Chính Tâm Cảnh, ngũ phẩm là Tu Thân Cảnh, tứ phẩm là Tề Gia Cảnh, tam phẩm là Bất Hoặc Cảnh, nhị phẩm là Bất Ưu Cảnh, nhất phẩm là Bất Cụ Cảnh.”
Triệu Tuân nghe vậy nôn khan nói: "Vì sao đẳng cấp của Văn Tu phân chia nghe lại cao to như vậy, Võ Tu chính là Võ Tốt, Võ Phu gì đó, nghe rất không có thể diện."
Giả Hưng Văn cũng không trả lời, mà là vẫn luôn nhìn chằm chằm Triệu Tuân rất lâu, rồi mới phun ra mọt ngụm trọc khí, nói: "Từ biểu hiện hiện nay của đệ, chắc chắn là tiến vào đến Cách Vật Cảnh rồi."
"Hiện giờ đệ Võ Tu cũng là cửu phẩm, là cảnh giới Võ Tốt, nếu như Văn Tu cũng nhập phẩm tiến vào Cách Vật Cảnh, há chẳng phải là một thân song cửu phẩm, tự thể lưỡng khai hoa."
Triệu Tuân lẩm bẩm nói.
"Tuy rằng ta nghe không hiểu đệ nói cái gì, thế nhưng cảm giác rất lợi hại."
Giả Hưng Văn ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Hiện giờ đệ cảm thấy thân thể mình có gì không ổn không?"
"Vậy thì cũng không có, ngoại trừ ngâm thơ thì thân thể sẽ rùng mình ra, sau đó lại khôi phục lại bình thường."
Triệu Tuân có chút nghi hoặc nói:
"Giả đại ca, vì sao đẳng cấp Văn Tu của đệ tấn thăng lại không có bất kỳ trợ giúp gì đối với Võ Tu? Đệ còn cho rằng cấp bậc Võ Tu của đệ cũng tấn thăng rồi chứ."
"Các thể hệ tu hành tương đối độc lập, bằng không há chẳng phải là loạn rồi sao?"
Giả Hưng Văn do dự một lát vẫn là nói:
"Hơn nữa thông thường mà nói tu hành giả một khi chọn được phương hướng tu hành, sẽ đi theo con đường này không chút do dự mà tiếp tục tu hành. Nếu như giữa đường tự tiện thay đổ lộ tuyến tu hành là chuyện rất nguy hiểm, rất có khả năng sẽ tẩu hoả nhập ma, mất đi tâm trí."
Triệu Tuân nghe nói vậy thực bị doạ cho hoảng sợ.
"Thật hay giả vậy, Giả đại ca huynh đừng có doạ đệ."
Tu hành phải ổn định, nếu như tu đến tẩu hoả nhập ma thì thật quá xấu hổ.
"Ta lừa đệ làm gì, cho nên ta mớii hỏi đệ có cảm thấy thân thể có chỗ nào không ổn không."
Giả Hưng Văn hiện giờ thật sự đã coi Triệu Tuân là bằng hữu mà đối đãi rồi. Cộng thêm Triệu Tuân có thân phận và bối cảnh bất phàm, đối với con đường làm quan thăng chức của Giả Hưng Văn cũng rất có trợ giúp, Giả Hưng Văn cũng không hi vọng Triệu Tuân bởi vì Văn Tu, Võ Tu đồng thời tiến hành mà huỷ hoại bản thân.
"Vậy có phương pháp gì để giải quyết không?"
"Trừ phi đệ chủ động từ bỏ một phương hướng tu hành trong đó, bằng không sẽ là đánh cược.
Giả Hưng Văn lắc đầu.
Triệu Tuân nhất thời rơi vào trầm mặc.
Vốn dĩ hắn cho rằng đây là một chuyện vui lớn, thế nhưng hiện giờ xem ra, cũng không đơn giản giống như trong tưởng tượng của hắn.
Đầu tiên, sau khi hắn xem qua cuốn sách Văn Tông Sơ Thức Cảm Ngộ đó, từ trong thức hải hắn nhìn thấy Hạo Nhiên Thư Viện.
Đại khái từ lúc đó hạo nhiên khí đã tràn vào trong cơ thể hắn, mỗi lần hắn ngâm thơ, lực lượng của hạo nhiên khí đều sẽ theo đó mà tăng lên, cho đến khi phá cảnh sinh phẩm.
Còn về Võ Tu, chính là càng đặc biệt hơn..
Về lý luận mà nói, Triệu Tuân là bị cưỡng ép tẩy tuỷ hoán cốt, đưa vào trong cảnh giới Võ Tu.
Một điểm này, Giả Hưng Văn nhất định phải có trách nhiệm.
Đương nhiên rồi, thân là một vị Bất Lương Nhân, không tránh khỏi nửa đêm phải chạy khắp thành Trường An, càng không thể thiếu truy hung tra án, nếu như chỉ là dân thường không nhập võ phẩm quả thực quá nguy hiểm.
Chỉ có thể nói tất cả những thứ này đều là mệnh.
Triệu Tuân cũng không ngờ rằng giữa hai thể hệ đại tu hành lại có chỗ bài xích nhau, nhưng hiện giờ bảo hắn từ bỏ bất kỳ một cái nào hiển nhiên cũng đều không hiện thực.
Phương diện Võ Tu hắn đã tẩy tuỷ hoán cốt, chẳng lẽ lại muốn tự cắt đứt kinh mạch?
Còn về Võ Tu muốn chặt đứt thì càng khó hơn, hạo nhiên khí đã tiến vào thức hải của hắn rồi, lẽ nào hắn muốn đem những hạo nhiên khí này bức ra khỏi đầu mình sao?
Đây quả thực là không hiện thực.
Trước mắt, Triệu Tuân cũng chỉ có thể đi đến cùng thôi.
"Chuyện này có cần phải nói cho Phùng đại nhân không?"
"Ngàn vạn không được, Phùng đại nhân là nhất phẩm Võ Thánh, xem thường nhất chính là người trí thức Văn Tu. Nếu như để ngài ấy biết đệ âm thầm tu tập Văn Đạo, chắc chắn sẽ không cho đệ sắc mặt tốt."
Giả Hưng Văn than một tiếng, đề nghị:
"Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có đệ luyện tập thêm công pháp hô hấp thổ nạp của Đạo Gia, để điều hoà khí tức văn võ trong cơ thể. Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo đệ sẽ không tẩu hoả nhập ma, mất đi tâm trí.
Cái gì?
Lại nghiên cứu tập luyện phương pháp hô hấp thổ nạp nữa sao?
Song tu đã đủ khiến Triệu Tuân đau đầu rồi, lại thêm Đạo Pháp nữa?
Dường như nhìn thấy sự lo lắng của Triệu Tuân, Giả Hưng Văn giải thích:
"Phương pháp hô hấp thổ nạp của Đạo Gia rất đặc biệt, sẽ không ảnh hưởng đến thể hệ khác. Vừa hay ta có quen biết một vị đạo trưởng đức cao vọng trọng, rất có tư lịch. Hôm khác ta sẽ xin ông ấy một cuốn sách dưỡng khí, đệ cầm lấy học tập, chắc chắn sẽ có lợi ích."
Triệu Tuân vội vàng gật đầu cảm tạ:
"Như vậy thì phải đa tạ Giả đại ca rồi."
Vốn dĩ sư phụ Ngô Toàn Nghĩa của Triệu Tuân cũng là đạo trưởng có tu vi cực cao, thế nhưng hắn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ xem ra không trông cậy gì được.
Không ngờ rằng đi Khúc Giang Trì một chuyến, giải sầu không thành, còn gây thêm nhiều phiền toái.
Cuộc hẹn một tháng sau cùng Vĩnh Hoà Huyện Chủ Lý Thái Bình đến Hội Thơ Khúc Giang, bây giờ thứ Triệu Tuân quan tâm hơn cả vẫn là hung thủ giết chết Giám Sát Ngự Sử Hà Viễn Sơn rốt cuộc là ai.
Suy cho cùng vụ án này đến giờ cũng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Hung thủ rốt cuộc là ai?
Là người trong Ma Giáo mà mấy tên Đông Việt kiếm khách nhắc tới xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà ta tay giết người, hay là trong triều có những đại boss ẩn nấp trong chỗ tối muốn diệt khẩu Hà ngự sử?
Hoặc là người khác hoàn toàn?
Bất luận là loại nào, Triệu Tuân cũng có thể cảm nhận được trên bầu trời của thành Trường An có một bàn tay lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đập xuống.
Lúc này Triệu Tuân đã trở thành quân cờ trong bàn cờ này rồi, bất kể hắn có nguyện ý hay không, cũng đều phải đi.