Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như nói đế quốc Đại Chu là một bàn cờ, vậy thiên tử Lý Thừa Cơ chính là ngýời bố cục của ván cờ.

Văn võ bá quan, người buôn bán nhỏ đều là quân cờ, vận mệnh đều nằm trong một ý niệm của thiên tử.

Từ lúc lên ngôi đến nay, mười bảy năm qua Lý Thừa Cơ ngày đêm vất vả, cần chính yêu dân, sáng lập lên Hiển Long chi trị.

Thế nhân đều gọi Hiển Long Đế là minh quân không thế xuất, Hiển Long Đế cũng vẫn luôn lấy minh quân làm tiêu chuẩn của mình.

Lại không biết minh quân cũng sẽ nổi giận, minh quân cũng sẽ giết người. Lúc có người chạm đến giới hạn của Hiển Long Đế, y cũng không ngại huy động thiên tử chi kiếm, thây người nằm xuống ngàn vạn máu chảy thành sông cũng sẽ không tiếc.

Sau khi Hiển Long Đế nghe Bất Lương Soái Phùng Hạo bẩm báo, trong mắt lộ ra hàn quang khiến cho tất cả người trong điện đều ngừng thở.

"Phùng Hạo, ngýõi còn nhớ chức trách của Bất Lýõng Nhân không?"

"Bẩm bệ hạ, Bất Lương Nhân làm ưng khuyển móng vuốt của thiên tử, tất cả đều vì lợi ích của hoàng thất."

Phùng Hạo cúi thấp đầu, giống như một con gà trống bại trận, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Hiển Long Đế.

"Như vậy, ngươi sai lầm thế nào, làm việc thế nào? Trong Bất Lương Nhân có nội ứng ngầm, ngươi lại hồn nhiên không biết! Nhỏ thì nói ngươi ngồi không ăn bám, lớn thì nói ngươi đây là khi quân!"

Hai chữ khi quân này giống như là một cọng rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà, Phùng Hạo khó mà chịu được thiên uy, quỳ phịch xuống đất, dập đầu như băm tỏi.

"Thần tội đáng muôn chết."

Trước kia ở trước mặt bá quan Bất Lương Soái tự cao tự đại không ai bì nổi cương quyết bướng bỉnh lúc này lại giống như một đứa trẻ phạm lỗi.

Y không dám biện bạch gì, bởi vì y hiểu rất rõ tất mọi điều y có được đều là bởi vì thiên tử thưởng thức y.

Thiên tử có thể nâng y lên thật cao, cũng có thể đè y xuống.

Điều y phải làm chính là tuyệt đối trung thành, tuyệt đối khiêm tốn. Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm được vị trí không đổ của hắn ở triều đường.

"Ngươi quả thực có tội, thế nhưng không đến mức phải chết. Ngươi có một thuộc hạ tốt. Triệu Tuân đó thực sự có chút được."

Hiển Long Đế khẽ bẻ ngón tay, rất lâu mới thở ra một ngụm trọc khí.

"Trẫm lệnh cho hắn gia nhập Bất Lương Nhân là để hắn lấy công chuộc tội, bây giờ xem ra hắn quả thực không làm trẫm thất vọng. Vụ án này tiếp tục điều tra đi, trẫm muốn xem xem rốt cuộc là ai dám làm càn dưới chân thiên tử."

"Còn về Triệu Tuân à.... trẫm rất coi trọng hắn, sẽ hạ một đạo chỉ ý đặc xá tội khi quân của hắn. Chuyện trước kia sẽ xoá bỏ hết. Hắn là một nhân tài, ngươi phải thay trẫm bồi dưỡng hắn cho tốt, đừng làm trẫm thất vọng."

Hiển Long Đế ý vị thâm trường nói.

"Thần cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ."

Phùng Hạo cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, vô cùng cung kính đáp lời.

...

...

Bất Lương Nhân Nha Thự.

Triệu Tuân và Giả Hưng Văn bị đưa đến trước mặt Bất Lương Soái Phùng Hạo, vô cùng cung kính hành lễ.

Thành thực mà nói, trong lòng Triệu Tuân có chút ngờ vực.

Phát hiện của hắn thực sự là có chút kinh người, Phùng Hạo bẩm báo chuyện này với hoàng đế cũng là một nước cờ nguy hiểm.

Lòng quân khó dò, ai biết được trong lòng Hiển Long Đế rốt cuộc là nghĩ thế nào?

Nếu như trách tội xuống, Phùng Hạo thậm chí cả Bất Lương Nhân Nha Thự e rằng cũng không gánh được.

Thế nhưng từ sắc mặt của Phùng Hạo xem ra, dường như tình hình vẫn khá ổn, chí ít không đến mức tai hoạ ngập đầu.

Ước chừng khoảng ba mươi hơi thở, Phùng Hạo mới mở miệng.

"Triệu Tuân, bản quan diện thánh xong bệ hạ đặc biệt đề cập đến ngươi, trong lòng nói rất tán thưởng ngươi, biểu thị sẽ hạ một đạo chỉ ý, xoa hết tội khi quân trước kia của ngươi. Ngươi cứ an tâm ở Bất Lương Nhân Nha Thự tiếp tục làm việc đi. Có điều vụ án này vẫn chưa triệt để kết thúc, ngươi vẫn phải tiếp tục điều tra, tranh thủ sớm ngày tra ra chân tướng.

Hử?

Triệu Tuân sửng sốt một chút.

Đây là có ý gì?

Tát một cái rồi cho táo ngọt ư?

Vị hoàng đế bệ hạ của Đại Chu này thật sự là tinh thông thuật khống chế người dưới.

Thế nhưng bất kể nói như thế nào đây cũng tính là một chuyện tốt, chí ít hắn cũng không cần lo lắng nữa rồi.

"Phùng đại nhân, thuộc hạ có một chuyện không biết có nên nói không."

"Ngươi nói đi."

"Ý tứ này là thuộc hạ có thể công khai lộ diện rồi sao?"

"Đây là đương nhiên. Bệ hạ hạ chỉ ý, ngươi đương nhiên có thể công khai lộ diện. Có điều Bất Lương Nhân suy cho cùng cũng là đặc thù, cho dù ngươi không phải là nội giám, cũng không nên quá phách lối."

Nghe đến đây trong lòng Triệu Tuân cuối cùng cũng có thể hạ xuống tảng đá trong lòng rồi.

Những ngày qua hắn vẫn luôn nghĩ xem nên làm sao để giải thích với gia đình, chuyện này che giấu được một lúc chứ không giấu được cả đời, dù sao cũng không thể cứ mãi sống trong bóng tối được.

Tuy rằng làm một cái bóng cũng còn hơn chết, thế nhưng cũng là tìm lợi tránh hại...

Xem ra vị hoàng đế bệ hạ này vẫn tính là giữ lời, Triệu Tuân thể hiện ra rất đáng giá, Hiển Long Đế cũng cho hắn tư nguyên tương ứng.

Tự do hiện giờ chính là tư nguyên cần thiết nhất của hắn.

"Thuộc hạ đã rõ."

Triệu Tuân ôm quyền hồi đáp:

"Chỉ là chuyện này liên luỵ rất nhiều, vẫn mong Phùng đại nhân chống đỡ cho thuộc hạ."

Phùng Hạo gật đầu nói:

"Cái này là đương nhiên. Cho dù bệ hạ không nói, bản quan cũng vẫn phải thanh lý môn hộ. Ngươi cứ việc thoải mái mà làm, có gì không hiểu thì hỏi lão Giả, y ở Bất Lương Nhân Nha Thự thời gian lâu, trên căn bản là cái gì cần hiểu đều hiểu. Nếu như có người dám làm khó ngươi, thì cứ đến tìm bản quan, bản quan sẽ chống đỡ cho ngươi."

Triệu Tuân đợi chính là câu nói này, vội vàng ôm quyền nói:

"Đa tạ đại nhân."

Bất Lương Nhân Nha Thự nước sâu, nếu như Triệu Tuân mù quáng trôi vào, hơn phân nửa là chết đuối.

Lột da hổ đại kỳ mới là thượng sách.

Có Phùng Hạo ở sau chống lưng, Triệu Tuân điều tra án cũng có lực hơn.

Còn về Giả Hưng Văn, thì ném cho Triệu Tuân ánh mắt hâm mộ.

Triệu Tuân thật sự là tuổi trẻ tài cao, mới vừa gia nhập Bất Lương Nhân Nha Thự đã làm một vụ án được bệ hạ và Phùng đại nhân khen ngợi.

Sau này chắc chắn là tiền đồ vô lượng.

Có điều điều này đối với Giả Hưng Văn cũng là có lợi.

Suy cho cùng sau khi Triệu Tuân gia nhập Bất Lương Nhân là Giả Hưng Văn vẫn luôn đưa hắn theo, nói đến thì Giả Hưng Văn cũng tính là một nửa sư phụ của hắn rồi.

Triệu Tuân vẻ vang, Giả Hưng Văn cũng được hưởng vinh quang.

Giả Hưng Văn chỉ cần triệt để quấn chặt Triệu Tuân, tương lai còn lo không thể thăng lên Phi Bào sao, quang tông diệu tổ?

...

...

"Giả đại ca, ta muốn trước tiên về Thành Quốc Công Phủ một chuyến, lâu như vậy rồi không về nhà, thực sự có chút khó nói. Huynh đợi ta một ngày, ngày mai ta sẽ trở về nha thự cùng huynh tra án."

Triệu Tuân lòng như mũi tên, rất cấp thiết mà nói.

"Cũng được. Nếu bệ hạ đã xoá tội cho ngươi rồi, ngươi không cần lo lắng gì nữa rồi. Có điều mau đi mau về, tiểu tử ngươi không được lười biếng. Còn chưa tới ngày nghỉ đâu."

"Yên tâm đi, bị đẩy đến vị trí này, chính là ta muốn lui cũng không lui được."

Triệu Tuân nửa đùa nửa thật cười nói.

"Giả đại ca bản thân huynh cũng phải cẩn thận, e rằng hiện giờ có không ít người đợi chúng ta xui xẻo đó, bảo vệ mình thật tốt."

Là người của hai thế giới, Triệu Tuân tự cho rằng mình nhìn thấu lòng người.

Lòng người hiểm ác, đặc biệt là loại hoàn cảnh hung hiểm như Bất Lương Nhân Nha Thự này, đề phòng thêm chút cũng vẫn tốt hơn.

Vốn muốn làm một thiếu gia ăn chơi, lại bất đắc dĩ bị cuốn vào trong vòng xoáy.

Bỏ đi, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy thôi.

Nếu đã gia nhập Bất Lương Nhân rồi, vậy thì dựa thế mà làm, sau khi tẩy tuỷ Triệu Tuân thực sự muốn xem xem cực hạn của mình rốt cuộc là ở vị trí nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK