Sau khi Vĩnh Hoà Huyện Chủ Lý Thái Bình về Tề Vương Phủ, liền đem tất cả những gì nhìn thấy nghe thấy ở Khúc Giang Trì nói cho phụ vương Lý Tượng nghe.
Nhắc đến bài thơ mà Triệu Tuân làm, trong ngữ khí của Lý Thái Bình tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Phụ vương, xem ra Triệu Tuân này cũng không tệ giống như lời đồn trong nhân gian. Nếu như hắn thật sự là một kẻ phóng đãng, há sẽ làm ra một bài thơ có chí hướng như vậy sao?”
“Tự cổ phùng thu bi tịch liễn, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều. Tinh không nhất hạc bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu. Thơ hay, quả thực là thơ hay.”
Tề Vương Lý Tượng vừa ôm Lý Thái Bình trong lòng, vừa cảm khái nói.
“Phụ vườn, nếu ngay cả người cũng cảm thấy Triệu Tuân có tài, sao không kết giao với hắn một phen?”
Đôi mắt to tròn của Lý Thái Bình loé lên lấp lánh nói.
“Thực ra cũng không có gì là không thể, có điều bản vương không thể ra mặt, bảo ca ca con đi đi.”
Đối với cô con gái này, Lý Tượng vẫn luôn rất sủng ái, không nhẫn tâm để nàng chịu một chút uỷ khuất nào.
Hắn khẽ vỗ vai của Lý Thái Bình, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Đều nói sinh con trai tốt, nhưng ở trong dòng tộc hoàng thất, lại là sủng ái con gái hơn.
Bởi vì con trai bất tri bất giác sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh, chỉ có con gái là không có uy hiếp gì, khiến những thiên hoàng quý tộc này có thể cảm nhận được một chút tình cảm không dễ gì cảm nhận được.
亲情对他们来说是极为奢侈的东西,所以他们就会愈发珍惜。
Tình thân đối với bọn họ mà nói là thứ cực kỳ xa xỉ, cho nên bọn họ sẽ càng trân quý.
Đối với rất nhiều gia tộc công huân của kinh đô Trường An, Tề Vương Lý Tượng trên căn bản đều có hiểu biết.
Triệu Tuân này cũng tính là nổi tiếng trong số con cháu quý tộc, danh tiếng của Thành Quốc Công cũng rất nổi, kết giao với hắn thực ra cũng không có vấn đề gì, sẽ không làm mất thể diện của Tề Vương Phủ.
Thế nhưng Lý Tượng suy cho cùng cũng là thân vương, chủ động ta mặt kết giao với một con cháu quý tộc hậu bối, dù sao cũng có chút không ổn. Chuyện này do thế tử của Tề Vương làm là thích hợp nhất.
Thế tử của Tề Vương là Lý Kiến Nghiệp vẫn luôn thích thơ từ ca phú, là một người trí thức, lần này cũng tính là có thể phát huy được tác dụng rồi.
“Vậy con sé đi tìm đại ca nói với huynh ấy.”
Nói đến Lý Tượng chính là con thứ của đương kim thiên tử Hiển Long Đế, được phong làm Tề Vương.
Dựa theo luật lệ của Đại Chu, sau khi thân vương trưởng thành cần phải phong địa liên phiên.
Thế như quy củ nói đến cùng cũng chỉ là quy củ mà thôi.
Quy củ là chết, người mới là sống.
Nói đến cùng, thân vương đến cùng có liên phiên hay không, phải xem ý tứ của thiên tử.
Nếu như thiên tử sủng ái, chính là Phiên Vương trưởng thành cũng có thể ở lại Trường An không đi. Đến cuối cùng, những vương gia rời khỏi Trường An đến phong địa đều là những vương gia không được sủng ái.
Tề Vương đương nhiên là được sủng ái, bởi vì mẫu phi của hắn chính là sủng phi của Hiển Long Đế - Thôi quý phi.
Sau khi Trần hoàng hậu băng hà, vị trí trung cung này vẫn luôn để trống, vô số tần phi ngấp nghé, thế nhưng cũng không có ai dám làm động tác gì thực chất cả.
Đạo lý thực ra cũng rất đơn giản, lòng quân khó đoán.
Trần hoàng hậu chính là vợ cả của đương kim thiên tử.
Khi Hiển Long Đế còn là thái tử Trần hoàng hậu chính là thái tử phi rồi.
Hai người vẫn luôn tôn trọng nhau như khách, sau khi Hiển Long Đế đăng cơ cũng đương nhiên phong thái tử phi làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Trần hoàng hậu sinh được một người con trai, chính là đương kim thái tử. Ngoài ra còn có hai con gái, trong đó một vị là Vĩnh Khang Công Chúa cũng chính là trưởng công chúa, một vị khác là lão yêu Bình Dương Công Chúa được Hiển Long Đế sủng ái nhất.
Sau khi Trần hoàng hậu qua đời, Hiển Long Đế vẫn không không lập hoàng hậu khác, thực ra t hái độ rất rõ ràng rồi, đó chính là không hi vọng những hoàng tử khác nảy sinh suy nghĩ không thực tế.
Bởi vì một khi lập hoàng hậu khác, địa vị của Đông Cung thái tử sẽ rất khó xử.
Mà nếu như không lập hoàng hậu, địa vị của thái tử sẽ tương đối ổn định.
Tề Vương chính là thứ trưởng tử, nếu như nói rằng y hoàn toàn không có suy nghĩ gì với trữ vị là không thể. Thế nhưng y không thể dễ dàng biểu lộ ra, bởi vì y biết rất rõ phụ hoàng của y Hiển Long Đế là người như thế nào.
Giỏi về tâm kế, tinh thông quyền thuật, khống chế lòng người cũng rất tuyệt.
Cho dù Lý Tượng có tâm cơ đi nữa cũng không dám giở trò với phụ hoàng mình, đó là chán sống rồi, chê sống phiền phức rồi.
Ẩn nhẫn, lặng lẽ quan sát thay đổi rồi mới đưa ra phương pháp thích hợp nhất.
Thế nhưng ẩn nhẫn cũng không phải có nghĩa là không làm gì.
Trên thực tế, Lý Tượng vẫn luôn âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình.
Điểm này chắc chắn Hiển Long Đế cũng biết rõ trong lòng.
Có cơ quan tình báo khổng lồ như Bất Lương Nhân như vậy, nhất cử nhất động của vương tôn quý tộc cả triều đều bị Hiển Long Đế nắm rõ như lòng bàn tay.
Thế nhưng thiên tử cũng không lên tiếng, cũng không ra mặt ngăn cản, điều này nói rõ thiên tử ngầm đồng ý rồi.
Thiên tử cũng không phải là hoàn toàn không muốn nhìn thấu tranh đấu giữa các hoàng tử, tranh đấu thỏa đáng có thể khiến thái tử có áp lực, cũng có thể khiến thiên tử càng an tâm hơn.
Chỉ cần không chạm đến ranh rới cuối cùng của y, thiên tử sẽ không nói gì nhiều.
Chỉ là ranh giới cuối cùng này ở đâu, cái này giống như nắm chắc cũng không có ai nói cho Lý Tượng biết.
Y cũng chỉ là mò đá dưới sông, dựa vào một chút hiểu biết về phụ hoàng để làm.
Y xem ra, Sử Bộ quản quan lại, Hộ Bộ quản tiền bạc. Chỉ cần y không động đến hai nơi này, phụ hoàng sẽ không quản.
Còn về Bất Lương Nhân...
Bất Lương Nhân Nha Môn có chút đặc biệt, nếu nói về tầm quan trọng, chắc chắn không quan trọng bằng lục bộ, Ngự Sử Đài.
Thế nhưng nó lại là một hệ thống độc lập với quan liêu Đại Chu, là tai mắt tuyệt đối của thiên tử.
Nếu như Lý Tượng kết giao với Bất Lương Soái Phùng Hạo, vậy tuyệt đối là phạm vào đại kỵ, Lý Tượng tuyệt đối sẽ không ngốc như vậy.
Thế nhưng Tề Vương muốn giao hảo với Triệu Tuân chẳng qua chỉ là một Thanh Bào, là cấp bậc thấp nhất trong hệ thống cấp bậc của Bất Lương Nhân, vẻn vẹn chỉ là cao hơn nhóm giúp việc Bạch Bào, Bạch Bào không nằm trong biên chế của Bất Lương Nhân.
Thiên tử đương nhiên sẽ không để ý Tề Vương Phủ lôi kéo một Bất Lương Nhân bình thường. Cộng thêm Lý Tượng sẽ gợi ý cho thế tử Lý Kiến Nghiệm đi làm chuyện này, càng sẽ không bị người khác nắm đằng chuôi.
Thân là long tử long tôn, nhất cử nhất động đều bị người bên ngoài chú ý.
Lý Tượng đương nhiên phải cẩn thận chặt chẽ.
Sinh ra trong gia đình đế vương có quá nhiều điều thân bất do kỷ, thế nhưng hoàng vị chỉ có một, cho nên chắc chắn sẽ liều đến mức ngươi chết ta sống.
Cuối cùng người thắng sẽ thu được tất cả, người thua thì có thể sẽ thua đến mức hồ đồ thậm chí mất cả tính mạng.
Thế nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, ai cũng sẽ không cho rằng mình nhất định sẽ thua.
Tề Vương Lý Tượng cũng là như vậy.
Y xem trong phủ của y có cực kỳ nhiều môn khách, thế nhưng có tài văn chương giống như Triệu Tuân thì thật sự là không có.
Ngược lại thái tử trong Đông Cung có không ít người trẻ tuổi có tài văn chương.
Nếu như Lý Tượng có thể lôi kéo Triệu Tuân về phía mình, một là phản kích đối với thái tử, hai là cũng là nghìn vàng mua xương ngựa, có thể hấp dẫn nhiều người có tài đến dựa vào hơn.
Loại cục diện này một khi được hình thành, là có thể tạo thành áp lực cực lớn đối với Đông Cung.
Thậm chí Lý Tượng cũng không cần tự mình ra sức, chỉ cần đợi Đông Cung mắc sai lầm là có cơ hội tốt rồi.
Có lúc Lý Tượng cảm thấy ngồi ở vị trí trữ quân cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Bởi vì đây tương đương với việc trở thành mục tiêu công kích của người khác.
Mà là một người theo đuổi ẩn nấp ở trong bóng tối thường sẽ càng dễ hành động hơn.
Không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là kinh người.
Lúc Lý Tượng quyết định phát lực nhất định là lúc thời cơ chín muồi rồi.
Tới lúc đó y nhất định sẽ để người trong thiên hạ biết rõ, Tề Vương y mới là người thích hợp làm thiên tử Đại Chu nhất.