Về đến Bất Lương Nhân Nha Thự, Triệu Tuân cảm xúc lẫn lộn.
Vui là hắn được ân sư Ngô Toàn Nghĩa chỉ điểm, học được Khí Tức Đạo Dẫn Thuật của Đạo Gia, có thể điều hoà khí tức của hai đại thể hệ tu hành Văn Tu và Võ Tu trong cơ thể hắn, bảo đảm sẽ không tẩu hoả nhập ma khi song tu.
Điều này khiến Triệu Tuân xoá bỏ hết những ấn tượng trước đây về Ngô Toàn Nghĩa.
Sự thực chứng minh gừng càng già càng cay, Ngô Toàn Nghĩa tuy rằng tướng mạo không nổi bật thế nhưng thực lực vẫn là rất mạnh. Triệu Tuân có thể nhập phẩm Văn Tu là liên quan rất lớn đến Ngô Toàn Nghĩa.
Nếu như có thể ngộ ra chân lý của Đạo Gia Đạo Dẫn Thuật nữa, vậy thì chính là huyết kiêm rồi.
Đây quả thực chính là kim chủ ba ba của Triệu Tuân rồi, chỉ có điều các kim chủ khác cung cấp tiền tài, Ngô ba ba cung cấp kỹ thuật tu hành. Vừa nghĩ đến đây, Triệu Tuân hận không thể ôm chặt lấy bắp chân của Ngô ba ba.
Buồn là hình như ân sư cũng không cho rằng Sóc Châu Tiết Độ Sứ Vương Trung Ích là hung thủ thật sự phía sau giết chết Bất Lương Nhân Ngô Từ.
Nếu như thật như ân sư phán đoán, vậy tình hình càng phức tạp rồi, Triệu Tuân cảm thấy hồ nước thành Trường An này càng ngày càng đục rồi.
“Triệu công tử, Triệu huynh… ách, Minh Doãn…”
Một phen ngẫm nghĩ cách dùng từ, Vượng Tài vẫn là gọi tên tự của Triệu Tuân.
Bởi vì Triệu Tuân từng nói, Vượng Tài là cùng một tổ, là người mình, không cần khách khí như vậy.
“Hử? Vượng Tài, sao vậy?”
Triệu Tuân quay đầu lại, khoé miệng cong lên.
“Ừm, không phải nói rồi sao, hôm nay mời huynh đi uống rượu.”
Vượng Tài hiển nhiên là thô thiển, nói chuyện mời khách cũng vô cùng hào khí, một chút cũng không khẩn trương.
Không giống Triệu Tuân, tuy rằng thế giới này đường đường là tiểu công gia của Triệu gia, thế nhưng bởi vì kiếp trước thực sự quá khổ cực, vẫn không sửa được tật xấu.
“Ờ, như vậy à, ta suýt chút nữa thì quên mất. Gọi Giả đại ca, chúng ta cùng đi.”
“Minh Doãn hôm nay muốn ăn gì?”
“Ăn gà…”
“Ăn gà?”
“Đúng, đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.”
“Cái này… được thôi. Nếu đã như vậy chúng ta liền đi ăn gà là được, ta biết ở Đông Thị có một tửu lầu, gà nướng rất ngon.”
Vượng Tài hiển nhiên là không tiếp được, Triệu Tuân có chút thất vọng.
Hắn cũng là cố ý thăm dò, muốn xem xem thế giới này có người xuyên không giống như hắn không.
Đương nhiên hắn cũng không thể thấy người nào cũng thăn dò, chí ít phải chọn người giống người xuyên không một chút.
Từ trước mắt xem ra, Vượng Tài là giống người xuyên không nhất mà Triệu Tuân từng gặp, có vẻ không hợp với thế giới này. Thế nhưng sự thực chứng minh, y chỉ là một anh chàng vui tính mà thôi.
Ôi, từ nay trở đi ta không về được rồi.
Triệu Tuân cảm khái trong lòng.
…
…
Trường An Đông Thị, Lãm Nguyệt Các.
Đây là tửu lầu sa hoa đỉnh cấp nhất Đông Thị, thực khách không giàu thì quý.
Vượng Tài quen thuộc dẫn Triệu Tuân và Giả Hưng Văn đi vào tửu lầu, giống như về nhà.
“Minh Doãn, Giả đại ca đến nơi này cứ ăn nhiệt tình.”
Triệu Tuân thầm nghĩ huynh đệ chính là ngươi nói, vậy ta cũng phải sử dụng hồng hoang chi lực để khởi động rồi.
Còn chưa đợi hắn lên tiếng, liền có tiểu nhị của tửu lâu nhiệt tình đi lên, khiêm tốn khom người hành lễ với Vượng Tài nói:
“Nhị thiếu gia, sao ngài lại đến rồi?”
Hử?
Triệu Tuân sửng sốt.
Nhị thiếu gia.
Tiểu Vượng Tài là chủ của Lãm Nguyệt Các này.
Nhìn không ra đấy.
Cẩn thận suy nghĩ ngược lại toàn bộ đều nối liền rồi, Vượng Tài khoe tửu lâu này có gà nướng ăn ngon là bà bán dưa tự bán tự khen. Vượng Tài quen thuộc tửu lầu này là bởi vì tửu lầu này chính là sản nghiệp nhà hắn.
Chẳng trách Vượng Tài lại để tâm đến chuyện Triệu Tuân viết sách ra sách như vậy, đầu óc buôn bán cho phép a.
Những cái này thật sự là thiên phú, khắc ở trong xương cốt rồi.
Tiểu nhị đó đưa đoàn người Vượng Tài, Triệu Tuân đến một gian phòng cao cấp nhất cạnh cửa sổ, vẻ mặt tươi cười nói:
"Nhị thiếu gia, có gì cần cứ việc phân phó."
Vượng Tài rất có thần thái của chủ nhân vung tay lên nói:
"Đem bảng đồ ăn trong danh sách lên đây, đặc biệt là gà nướng, nhất định phải làm tốt, bằng không trừ tiền một tháng của ngươi."
Tiểu nhị vô thức run rẩy một cái, sau đó gật đầu vội vàng chạy đi.
Sau khi ba người ngồi vào chỗ, Triệu Tuân vỗ vỗ vai Vượng Tài nói:
"Vượng Tài à, ca rất coi trọng đệ."
"Đa tạ Minh Doãn huynh."
Vượng Tài ngu ngơ tiếp lời.
Triệu Tuân không khỏi cảm khái trong lòng, có lúc con người vẫn là ngốc một chút thì tốt hơn, người ngốc có phúc của người ngốc.
Chủ nhà mời khách, trên dưới tửu lầu đương nhiên phải hầu hạ cẩn thận, tốc độ lên đồ cũng cực kỳ nhanh.
Không bao lâu, đồ ăn và rượu đã bày đầy bàn rồi.
Triệu Tuân và Giả Hưng Văn, Vượng Tài cụng ly xong liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Vừa nghĩ đến sau này mỗi ngày đều là những ngày như thần tiên này, Triệu Tuân thầm sảng khoái mãi không thôi.
Tiểu Vượng Tài quả thực chính là phiếu ăn dài hạn.
Ai biết Triệu Tuân vừa ăn chưa được mấy miếng, Vượng Tài đã rất tự nhiên nói:
"Minh Doãn huynh thật không dám giấu giếm, mỗ có một chuyện muốn thỉnh cầu, Lãm Nguyệt Các này cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu một bộ câu đối. Nghe nói Minh Doãn làm thơ rất được, có thể ban cho một bộ câu đối, để tăng thêm phần văn hoa nhã khí cho tửu lầu này được không? Không cần phải giống như "tự cổ phùng thu bi tịch liễn, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều" tuyệt vời như vậy, kém một chút cũng được."
Triệu Tuân thầm nghĩ đến rồi!
Đến rồi, hắn thật sự đến rồi!
Vượng Tài này không hổ là người làm ăn, bữa tiệc lớn quả nhiên không phải là ăn chùa.
Có điều điều này cũng là bình thường, đến mà không phi lễ.
Tổng thể mà nói, đối với Triệu Tuân đây là lợi nhiều hơn hại.
Vừa nghĩ đến sau này có phiếu ăn dài hạn, có thể ăn núi uống biển, Triệu Tuân cảm thấy lấy ra một bộ câu đối không những không thua thiệt hơn nữa còn có lợi.
Hắn nhắm hai mắt lại làm trạng thái ngưng thần, bắt đầu suy tư xem câu đối gì có thể liên quan đến Lãm Nguyệt Các.
Qua một lát sau, một bài thơ liền xuất hiện trong đầu.
"Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt!"
Thơ của Lý Thái Bạch quả nhiên không giống, nghe thấy cảm thấy thật bá khí.
Về ý nghĩa mà nói, hai câu của bài thơ này, cũng không phải vế đối, dùng làm câu đối có chút miễn cưỡng.
Thế nhưng hai câu này thực sự là quá bá khí, quá có tiên khí, có phải câu đối hay không cũng không quan trọng nữa rồi.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy hai câu này, hai mắt của Vượng Tài ngân ngấn nước, kích động đến mức sắp khóc rồi.
"Minh Doãn huynh, huynh thật sự là văn khúc tinh hạ phàm a. Hay cho một câu "Cụ hoài dật hưng tráng tư phi", hay cho một câu "dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt"! Quá hay, quá hay!"
Triệu Tuân thầm nghĩ đây mới là nơi nào, thơ từ của ta chuẩn bị cả nghìn bài rồi, tốt xấu gì cũng là xuất thân chính quy, cái khác thì không được, riêng thơ thì vẫn là tuyệt đấy.
Được Vượng Tài thổi phồng lên, tâm tình của Triệu Tuân vô cùng vui vẻ. Thế nhưng hắn cũng không có vì vậy mà mất đi lý trí.
Vật lấy hiếm làm quý, hắn cũng không thể lấy hết bài thơ ra một lần được. Như vậy thơ từ sẽ không đáng tiền nữa rồi.
"Minh Doãn huynh, huynh có tài như vậy, không ra sách thật sự đáng tiếc, quyết định như vậy nha. Sau này huynh ra sách ở hiệu sách nhà đệ, Vượng Tài đệ bao rồi."
Tên mập vỗ ngực nói.
Nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng, y và Triệu Tuân đều là Bất Lương Nhân, lại được phân cùng một tổ, y nhất định có thể lấy được quyền ra sách của Triệu Tuân.
Ở trong chuyện này, y sờ được cảm tình rồi.
Đối với Triệu Tuân mà nói, đây đương nhiên cũng là một tin tức cực tốt.
Ừm, loại cảm giác này thật sảng khoái.
Triệu Tuân chỉ cần động ngón tay là kiếm được tiền rồi.