Muốn làm rõ vì sao Ngô Từ bị giết, đương nhiên phải biết được người và việc khoảng thời gian này y tiếp xúc.
Rất hiển nhiên, Án Độc Khố có thể cung cấp được một phần manh mối.
Sau khi Triệu Tuân bình tĩnh lại đi thẳng đến Án Độc Khố, điều lấy hồ sơ liên quan đến Ngô Từ.
Là số liệu lớn của thời đại này, Án Độc Khố có thể bao trùm gần như tất cả mọi người, bao gồm cả Bất Lương Nhân.
Ngô Từ tuy rằng là nội ứng của Bất Lương Nhân, thế nhưng hễ là người thì sẽ để lại dấu tích.
Triệu Tuân từ những ghi chép trong hồ sơ của Án Độc Khố có thể biết rõ đối tượng Ngô Từ gặp mặt trong khoảng thời gian gần đây - Tiết Độ Sứ của Sóc Châu - Vương Trung Ích.
Vừa hay Vương Trung Ích về kinh báo cáo tình hình công tác, vốn nên khiêm tốn một chút, ai ngờ kẻ này lại mở bữa tiệc lớn, theo ghi chép của Án Độc Khố, tham gia yến tiệc lại có quan viên của Lục Bộ.
Ngô Từ có phải đã phát giác ra hành động quái dị gì đó của Vương Trung Ích, mới bị giết người diệt khẩu?
Trực giác đầu tiên của Triệu Tuân là như vậy, thế như rốt cuộc là như thế nào, vẫn phải điều tra tỉ mỉ.
Có điều Vương Trung Ích quyền cao chức trọng, lại nắm binh quyền trong tay. Không có chứng cứ xác thực, cho dù là Bất Lương Nhân cũng không có cách nào trực tiếp triển khai điều tra được.
Cho nên Triệu Tuân quyết định tiến hành âm thầm điều tra.
Không vì sao cả, chỉ vì có thể xứng đáng với Giả đại ca, thực hiện lời hứa của mình với Giả đại ca.
Chuyện này đương nhiên cũng kinh động đến Bất Lương Soái Phùng Hạo.
Lúc Triệu Tuân định một mình đến gần phủ đệ của Vương Trung Ích ở phường Trường Lạc để điều tra, Bất Lương Soái Phùng Hạo lệnh cho hắn đến tầng hai.
“Ngô Từ chết rồi.”
Lúc Triệu Tuân xuất hiện ở trướng mặt Phùng Hạo, Bất Lương Soái lạnh lùng nói.
“Dạ, cho nên thuộc hạ muốn tìm ra hung thủ là ai.”
“Chuyện này có liên quan đến Vương Trung Ích.”
“Ghi chép trong Án Độc Thuật đều chỉ tới Vương Trung Ích, bất kể hung thủ có phải là Vương Trung Ích hay không, thuộc hạ cũng phải tra án từ đây.
Triệu Tuân vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Phùng Hạo gật đầu hài lòng.
“Mạch tư duy của ngươi là đúng, nội ứng của Bất Lương Nhân chúng ta, không thể phạm phải vấn đề mang tính nguyên tắc. Ngô Từ quyết định đi điều tra Vương Trung Ích, chứng tỏ y nhất định có vấn đề. Chúng ta hiện giờ phải làm là điều tra ra cái chết của Ngô Từ rốt cuộc có phải là Vương Trung Ích gây ra không. Còn về những chuyện không để người khác thấy của Vương Trung Ích, bất luận y có phải hung thủ hay không, chúng ta đều sẽ phải lần lượt đào ra.
Ánh mắt của Phùng Hạo vô cùng sắc bén, đôi mắt dường như có thể giết người.
Trong lòng Triệu Tuân chậm lại.
Nhìn ra được vị Bất Lương Soái này là một người cực kỳ bao che người mình.
Phong cương đại sứ cũng được, danh tướng quyền thần cũng được, chỉ cần dám động vào người của y, thì đều phải trả giá.
Từ thái độ của Phùng Hạo, Triệu Tuân có thể đoán ra được Vương Trung Ích này thật sự có vấn đề.
Có Phùng Hạo chống lưng rồi, Triệu Tuân càng có dũng khí.
…
…
Một trận mưa thu lạnh lẽo rơi xuống.
Nhìn những giọt nước mưa rơi tí tách dưới mái hiên nhà, Vương Trung Ích đứng ở cửa sổ thư phòng hai tay chắp sau lưng, ngưng thần không nói chuyện.
An tĩnh, tất cả mọi thứ đều quá an tĩnh.
Y có thể nghe thấy tiếng hô hấp, tiếng tim đập của mình.
Cẩn thận tính toán, phủ đệ này y đã ba năm rồi không ở.
Phủ đệ hào hoa xa xỉ nằm ở phường Trường Lạc này chính là đương kim thiên tử Hiển Long Đế ban cho, đủ để chiếm một phần tư phường Trường Lạc.
Nhưng Vương Trung Ích quanh năm trấn thủ ở biên quan, rất ít có cơ hội sống ở đây.
Lần này vẫn là bởi vì về kinh báo cáo tình hình, Vương Trung Ích mới có thể ở lại trong phủ đệ này mười ngày.
Vương Trung Ích xem ra, thành Trường An giống như cái tên của nó, quá an nhàn rồi.
Ở nơi an nhà này quá lâu, cả thân thể xương cốt đều sẽ trở nên mềm yếu vô lực, chỉ muốn hưởng lạc không có chí tiến thủ.
Vương Trung Ích cảm thấy y sống ở Trường An rất không thoải mái, thậm chí còn có chút không hợp.
Dựa theo quy tắc Tiết Độ Sứ ba năm báo cáo tình hình công tác một lần.
Báo cáo tình hình công tác xong xuôi là có thể trở về nơi trú đóng.
Thế nhưng Vương Trung Ích đến Trường An đã hơn mười ngày rồi, bệ hạ vẫn chưa triệu kiến y.
Lẽ nào bệ hạ quên y rồi sao?
Vương Trung Ích cảm thấy có khả năng này, thiên tử hằng ngày phải xử lý trăm công nghìn việc, mỗi ngày cần xử lý rất nhiều chính sự, quên y cũng là rất bình thường.
Thế nhưng vẫn còn một loại khả năng, chính là thiên tử không muốn gặp y.
Thân là một đại tướng tay nắm trọng binh nếu như bị thiên tử hiềm nghi, kết cục chắc chắn là vô cùng thê thảm.
Nếu thiên tử cố ý lạnh nhạt với y, chẳng lẽ đã mất đi tín nhiệm với y sao?
Vương Trung ích càng nghĩ càng thấy sợ hãi, gọi tâm phúc đến phân phó:
"Mau đi mời Vi đại nhân đến phủ nghị sự. Mau lên, mau lên..."
...
...
Thân là một nội ứng, quan trọng nhất chính là che giấu thân vận, không thể lộ đuôi.
Triệu Tuân men theo dấu chân Ngô Từ từng đi qua, lại cũng không có được tin tức hữu dụng nào.
Cũng đúng, nếu như hung thủ thật sự là Vương Trung Ích, y chắc chắn sẽ ngay lập tức xóa sạch toàn bộ dấu vết.
Đến trước cổng phường của phường Trường Lạc, triệu Tuân đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi hắn.
Ngẩng đầu lên nhìn, người đi đến trước mặt hắn chính là sư phụ hắn Ngô Toàn Nghĩa.
Triệu Tuân hơi sửng sốt, khóe miệng mấp máy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nói thật Ngô Toàn Nghĩa tuy rằng là sư phụ của hắn, thế nhưng ấn tượng đầu tiên để lại cho hắn cũng không tốt lắm.
Ngoại trừ nói cho hắn biết bản thân hắn thích hợp với Văn Tu chứ không phải là Võ Tu, và để lại một cuốn bí tịch Văn Tông Sơ Thức Cảm Ngộ ra, cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới con đường tu hành của hắn.
Hôm nay tình cờ gặp gỡ, Triệu Tuân lại có tâm sự, quả thực không biết nên nói gì.
"Triệu Tuân, nơi này có nhiều bất tiện, con đi theo vi sư."
Ngô Toàn Nghĩa nói xong, quay người rời đi.
Triệu Tuân do dự một lát, vẫn đi theo.
Sau khi rời khỏi phường Trường Lạc, Ngô Toàn Nghĩa một đường đi về phía đông, đến Lạc Du Nguyên.
Triệu Tuân không hiểu, sải bước đi lên truy hỏi: "Sư phụ người dẫn con đến đây làm gì?"
"Vi sư có một đạo quán ở trên Lạc Du Nguyên, nói chuyện ở đó thuận tiện hơn một chút, con cứ đi theo vi sư vào."
Ngô Toàn Nghĩa đẩy cửa đi vào, Triệu Tuân cũng sải bước đi vào theo.
Đạo quán cũng không lớn, nhìn ra được ngày thường cũng không có hương khách gì.
Ngoại trừ một đạo sĩ quét dọn ra, trong quán cũng không có người khác.
Đạo sĩ quét dọn đó thấy Ngô Toàn Nghĩa vội vàng dừng công việc trong tay khẽ khom người hành lễ.
Ngô Toàn Nghĩa gật đầu tính là hoàn lễ.
Hắn đi thẳng vào một gian sương phòng, đợi Triệu Tuân đi vào rồi mới đóng cửa lại.
"Triệu Tuân, chắc con cảm thấy rất kỳ quái vì sao hôm nay lại gặp vi sư ở phường Trường Lạc. Bởi vì đây không phải là tình cờ, là vi sư chủ động đi tìm con."
Ngô Toàn Nghĩa vừa vuốt chòm râu vừa ung dung nói:
"Con đến phường Trường Lạc để thu thập chứng cứ à? Con đang điều tra chân tướng cái chết của Ngô Từ!"
Triệu Tuân nghe vậy giật mình hoảng sợ, vội vàng nói:
"Sao sư phụ lại biết."
Chuyện này cho dù là ở trong nội bộ Bất Lương Nhân cũng là bí mật, ngoại trừ mấy người Bất Lương Soái Phùng Hạo, Giả Hưng Văn, Vượng Tài ra, sẽ không có người khác biết.
Lẽ nào nói trong bọn họ có phản đồ ư?
Dường như nhìn ra được nghi hoặc của Triệu Tuân, Ngô Toàn Nghĩa than thở nói:
"Ngô Từ là cháu trai của vi sư, cho nên chuyện này vi sư cũng đang điều tra. Một ngày trước vi sư đến Bất Lương Nhân Nha Môn một chuyến, từng gặp mặt nói chuyện với Phùng đại nhân, biết được con đang điều tra chuyện này, liền đặc biệt đến tìm con."