Vật họp theo loài, người chia theo loài, Triệu Tuân vốn chính là một thanh niên văn nghệ, đương nhiên cũng thích ở cùng với thanh niên văn nghệ rồi.
Lý Kiến Nghiệp thể hiện ra tu dưỡng văn học khiến cho Triệu Tuân sinh ra hứng thú muốn tiếp tục nói chuyện.
Hai người cùng uống, nói chuyện rất vui vẻ.
Không lâu sau đã hơi say rồi.
Thấy sắc trời tối dần, Triệu Tuân đứng dậy cáo từ.
Chung quy mà nói hôm nay ở cùng với Lý Kiến Nghiệp vẫn là rất vui vẻ, có thêm bằng hữu là có thêm con đường, huống hồ còn là Tề Vương thế tử.
Bất luận là thân phận địa vị hay là tư nguyên, Lý Kiến Nghiệp đều là đỉnh cấp.
Triệu Tuân cảm thấy sau này nhất định sẽ dùng đến vị thế tử điện hạ này.
Cưỡi ngựa một đường lao nhanh lúc về đến Bất Lương Nhân Nha Thự, tiếng trống chạng vạng đã vang lên.
Triệu Tuân thở phào một tiếng.
Sau khi tiếng trống chạng vạng vang lên chính là lệnh giới nghiêm, tuy rằng Bất Lương Nhân và người gõ kẻng là hai loại người duy nhất có thể đi lại trên đường sau lệnh giới nghiêm, thế nhưng Triệu Tuân vẫn không muốn gây thêm chuyện.
Bằng không nếu bị truy hỏi cặn kẽ, đến cùng cũng là một chuyện phiền phức.
Lại nói sau khi hắn trở về nha thự, nhìn thấy Giả Hưng Văn và Phan Vượng Tài vẻ mặt u ám, mặt lộ vẻ khó xử, trong lòng lập tức lách cách một tiếng.
“Giả đại ca, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ngô Từ chết rồi.”
Giả Hưng Văn vô cùng đau lòng nói:
“Hắn chắc chắn đã chết từ mấy ngày trước, chỉ có điều hôm nay thi thể mới bị người ta phát hiện ra.
Ngô Từ là nội ứng của Bất Lương Nhân, tương đương với những Bất Lương Nhân sống ở trong nha thự, môi trường sinh sống của nội ứng càng ác liệt hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể táng mạng.
Một khi thân phận của họ bại lộ, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng chính là bởi vì Bất Lương Nhân có những nội ứng này, mới có thể thám thính được rất nhiều tình báo có ích, mới có thể phát huy tác dụng giám thị bá quan.
Triệu Tuân chỉ nghe thấy Giả Hưng Văng hàng ngày nhắc đến Ngô Từ, cũng không biết nhiều về người này, liền truy hỏi:
“Giả đạu ca, thi thể của Ngô Từ này bị phát hiện ở đâu?”
“Ở phường Trường Lạc, ở đó vốn dĩ chính là khu vực củ y, y chắc chắn là bại lộ thân phận bị giết hại rồi
Giả Hưng Văn siết chặt hai nắm đấm, đến mức gân xanh nổi lên, trong mắt tràn đầy nộ hoả.
“Hiện giờ thi thể ở đâu?”
“Ở trong nha môn.”
“Giả đại ca huynh đừng kích động, trước tiên chúng ta đi xem thi thể, xem xem có thể tra ra được chút manh mối nào không. Vượng Tài, ngươi ở lại đây, có tình hình gì lập tức đến tìm ta.”
Trong lòng Triệu Tuân có chút bất đắc dĩ, không ngờ rằng thời gian hắn đến Lạc Du Nguyên dự tiệc, Bất Lương Nhân Nha Môn lại xảy ra chuyện này.
Người dám giết hại Bất Lương Nhân ở trong thành Trường An, nhất định là không phú thì quý.
Càng khiến Triệu Tuân cảm thấy bất an là, hắn lờ mờ cảm thấy phía sau chuyện này có liên quan đến cái chết của Giám Sát Ngự Sử Hà Viễn Sơn.
Hi vọng tất cả mọi thứ đều chỉ là hắn nghĩ nhiều rồi.
Xem giao tình của Giả Hưng Văn và Ngô Từ rất không tệ, Triệu Tuân nhất định sẽ dốc toàn lực đi điều tra, cho Giả Hưng Văn một câu trả lời.
Bất Lương Nhân có đại lao của mình, mỗi ngày đều có phạm nhân bị tran tấn đến chết, thi thể tạm thời đều để ở Đình Thi Gian.
Thi thể của Ngô Từ cũng ở đó.
Triệu Tuân và Giả Hưng Văn vội vàng chạy đến, Triệu Tuân hít một hơi thật sâu, lật tấm vải trắng phủ thi thể ra.
Xoẹt!
Nhìn thấy thảm trạng của thi thể, Triệu Tuân không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy thi thể khô quắt gầy gò, màu da có chút trắng bệch, dường như là bị người ta hút cạn.
Hoàn toàn chính là một cái xác khô.
Triệu Tuân nỗ lực bình ổn lại tâm tình, tiếp tục hỏi:
"Giả đại ca, quan khám nghiệm đã kiểm tra thi thể chưa?"
Giả Hưng Văn có chút nghẹn ngào nói:
"Kiểm tra rồi, trên thi thể này ngay cả vến lốm đốm cũng không có, càng không cần nói là vết thương.
"Đây hoàn toàn không giống như bị người ta làm bị thương mà chết, mà giống như do yêu vật làm."
Tâm tình của Giả Hưng Văn hiển nhiên có chút kích động, toàn thân cũng đang run rẩy.
Triệu Tuân nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ các loại khả năng.
Thế giới này có yêu, bằng không lúc trước sau khi Hà ngự sử chết thảm Giả Hưng Văn cũng sẽ không cảm thấy là do yêu vật làm.
Thế nhưng đây chỉ là một khả năng, cũng không phải là nói thi thể này là xác khô thì nhất định là bị yêu vật hút cạn.
Đều nói mắt thấy là thật, tai nghe là giả.
Thế nhưng ở thế giới của tu hành giả, mắt thấy cũng không nhất định là thật, bởi vì có thể có thuật che mắt.
Tất cả mọi thứ vẫn là phải đợi sau khi kiểm tra thi thể mới đưa ra phán đoán được.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Triệu Tuân không quá tin tưởng vào quan khám nghiệm của Bất Lương Nhân Nha Môn.
"Giả đại ca huynh giúp đệ tìm một ít than nóng, sau đó trải lên mặt đất, đệ có cách khiến thi thể hoàn nguyên."
Khiến thi thể hoàn nguyên?
Giả Hưng Văn bán tín bán nghi. Thế nhưng trước kia y đã từng chứng kiến bản lĩnh của Triệu Tuân, ôm thái độ thử xem mà quay người rời đi.
Là lúc triển hiện kỹ thuật chân chính rồi.
Triệu Tuân nỗ lực hồi tưởng lại chi tiết mình xem được trong cuốn Nghiệm Thi Điển Tịch, chỉnh lý lại trạt tự rõ ràng.
Đợi đến khi Giả Hưng Văn tìm được than nóng tới, liền nói to:
"Giả đại ca, đem than trải lên mặt đất, dài rộng tương đương với thi thể là được."
Nói xong hắn lấy vải mỏng che thi thể, che ở trên than nóng, sau đó lại lấy nước phun vào.
"Giả đại ca chúng ta đặt thi thể lên, phải nằm ngửa."
Hai người mỗi người một bên đặt thi thể của Ngô Từ vào bên trên tấm vải ướt.
"Lấy một tấm vải đến, đậy đầu mặt tứ chi lại. Sau đó lại rải than nóng lên trên thi thể, lại dùng một tấm vải ẩm đậy lên trên thi thể.
Sau khi làm một loạt thao tác, Triệu Tuân đã mồ hôi đầm đìa.
Hôm nay thi thể đã bị than nóng và vải mỏng phủ lên, điều phải làm tiếp theo chính là chờ đợi.
"Giả đại ca, chúng ta bây giờ phải đợi một canh giờ, đến lúc đó da thịt của thi thể nhất định sẽ trở nên mềm xốp. Hiện giờ vừa hay nghỉ ngơi một lát. Đúng rồi, trong nha môn có dấm nóng không?"
"Dấm nóng? Cần dấm nóng làm gì?"
"Huynh cứ việc đi lấy, đệ có chỗ cần dùng."
Triệu Tuân ngừng lại, tiếp tục nói:
"Đúng rồi, thuận tiện lấy thêm một chút hành, tiêu, muối trắng, mơ trắng, bã rượu tới."
Lần này Giả Hưng Văn càng nghi hoặc không thôi.
Đây lại không phải là làm đồ ăn, lấy nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy làm gì.
Có điều hiện tại y vô cùng tín nhiệm Triệu Tuân, bất kể Triệu Tuân nói thế nào, y cũng sẽ làm theo.
Qua khoảng một khắc, Giả Hưng Văn đem những nguyên liệu đó đến, Triệu Tuân không hề do dự đem những thứ này trộn lẫn vào rồi đập nát, làm thành một cái bánh gác ở trên lửa để nướng.
Đợi đến một canh giờ sau, da thịt của thi thể bắt đầu mềm dần, Triệu Tuân trước tiên dùng dấm nóng lau chùi thi thể, sau đó dùng giấy lót vào thi thể, sau đó dùng bán đã nướng ở nhiệt độ cao đắp nóng thi thể, tiếp theo trên cổ thi thể lại xuất hiện vết thương.
Ngô Từ lại bịt siết chết.
Hung thủ vì che giấu chân tướng mới đem thi thể của Ngô Từ luyện thành xác khô, vì vậy khiến cho Bất Lương Nhân cho rằng là yêu vật làm.
Vụ án này tình tiết giống hệ như vụ án Ngự sử Hà Viễn Sơn bị giết, nếu nói không phải cùng một nhóm người làm thì Triệu Tuân cũng không tin.
"Là kẻ nào giết chết Ngô Từ, ta nhất định phải băm thây xé xác hắn ta."
Giả Hưng Văn điên cuồng gầm gào, tâm tình hoàn toàn mất khống chế.
Triệu Tuân ở bên cạnh an ủi nói:
"Giả đại ca, đệ nhất định sẽ cùng huynh điều tra đến cùng, nhất định sẽ có ngày tra ra chân tướng."