Lý Thuần Phong lộ ra thần sắc không vui, đường đường là Bất Lương Soái, đại quan chính nhị phẩm của triều đình Đại Chu, mà lại chơi như một kẻ lưu manh, đây là náo thành cái dạng gì?
Nếu đổi lại là người khác, Lý Thuần Phong sớm đã đuổi đi rồi.
Thế nhưng thân phận địa vị của Phùng Hạo suy cho cùng cũng đặt ở đây, Lý Thuần Phong cũng không dám cứng quá.
Lúc đang đứng đó không biết làm thế nào, liền nghe thấy một giọng nói giống như chuông ngân truyền tới.
“Thuần Phong, để Phùng đại nhân vào đi.”
Lý Thuần Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tay ra, làm động tác mời vào.
Phùng Hạo cũng không khách khí, cất bước đi vào trong điện.
Ở đế quốc Đại Chu, trách nhiệm chủ yếu của Khâm Thiên Giám là xem thiên tượng.
Đây là một khái niệm rất mơ hồ, thế nhưng thiên tượng mà Khâm Thiên Giám phụ trách xem là thiên tượng có liên quan đến khí vận của đế quốc Đại Chu.
Phạm vi này thu nhỏ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, ngoại trừ cái này ra, Khâm Thiên Giám còn có một vào nghề phụ nữa, ví dụ như luyện đan, bói toán.
Lúc này Viên Thiên Canh là đang bói toán.
Đừng thấy vừa rồi thái độ của Phùng Hạo cứng rắn với Lý Thuần Phong, nhưng đốu mặt với Viên Thiên Canh hoàn toàn là một tư thái khác.
Hắn định thần lại, chắp tay thi lễ với Viên Thiên Canh, sau đó trầm giọng nói:
“Viên thiên sư, lần này bản quan đến là có chuyện muốn nhờ.”
Phùng Hạo và Viên Thiên Canh giao tiếp không nhiều, thế nhưng biết lão đạo mũi bò này là người tính cách khẳng khái, không thích người khác nói chuyện vòng vo, cho nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Viên Thiên Canh chậm rãi quay người lại, khuôn mặt giống như quẻ tượng, không nhìn ra được vui buồn.
“Phùng đại nhân có chuyện gì cần giúp đỡ.”
“Trong Bất Lương Nhân Nha Môn có nội gián, bản quan muốn mời Viên thiên sư sử dụng Quan Tâm Thuật giúp bản quan tìm ra nội gián.”
Phùng Hạo sợ Viên Thiên Canh thoái thác, vội vàng cướp lời bổ sung thêm một câu:
“Chuyện này chắc hẳn có liên quan đến vụ án của Vương Trung Ích, vẫn mong thiên sư đừng thoái thác.”
Viên Thiên Canh không lập tức trả lời, mà là quay sang nói với Lý Thuần Phong:
“Đồ nhi, chuyện này con thấy sao?”
Lý Thuần Phong suy tư một lát rồi cung kính đáp:
“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy đây là chuyện trong nha môn của Phùng đại nhân, chúng ta tốt nhất không nhúng tay vào.”
“Ngươi… Viên thiên sư, chuyện quan trọng đại, liên quan đến quốc vận Đại Chu ta, ngài nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Phùng Hạo là một người rất tranh cường, y sẽ không dễ dàng cúi đầu trước người khác, thế nhưng hôm nay y đã đè thanh hạ khí như vậy để cầu xin Viên Thiên Canh, chứng minh y thật sự không còn cách nào khác nữa rồi.
Viên Thiên Canh trầm mặc không nói.
Y đương nhiên biết rõ Phùng Hạo nói có ý gì.
Thế nhưng chuyện này liên quan đến đảng phái, Viên Thiên Canh không muốn Khâm Thiên Giám dễ dàng bị cuốn vào trong.
Thấy Viên Thiên Canh rất lâu không hồi ứng, Phùng Hạo có chút gấp gáp:
“Nếu như Viên thiên sư sợ chuyện này truyền ra ngoài có hại đến danh tiếng, bản quan có thể bảo đảm nghiêm khắc phong toả tin tức, tuyệt đối sẽ không để rò rỉ ra ngoài.”
“Bỏ đi.”
Viên Thiên Canh than thở nói:
“Nếu Phùng đại nhân đã nói đến mức này rồi, lão hủ cũng không tiện thoái thác. Thuần Phong à, con đi cùng Phùng đại nhân một chuyến đi.”
Phùng Hạo ngây ngốc.
Lý Thuần Phong này tuy nói là đại đệ tử đắc ý của Viên Thiên Canh, thế nhưng suy cho cùng tu vi của hai người chênh lệch hơn hai mươi năm.
Viên Thiên Canh không muốn đi, chỉ phái Lý Thuần Phong đi, thế nhưng Lý Thuần Phong có thể gánh vác được trách nhiệm này sao?
“Viên thiên sư, Quan Tâm Thuật này…”
“Phùng đại nhân yên tâm, đồ nhi này của ta đã luyện Quan Tâm Thuật này rất nhuần nhuyễn rồi, cũng không dưới lão hủ đâu.”
Câu nói này của Viên Thiên Canh đã chặn đứng Phùng Hạo rồi.
Phùng Hạo không biết làm sao, chỉ có thể ôm quyền nói.
“Như vậy, đa tạ Viên thiên sư.”
“Thiên số mênh mông cầu trong này, thế đạo hưng suy không tự do. Vạn vạn ngàn ngàn nói không hết, không bằng quay lưng trở về nhà!”
Sau khi hai người lần lượt đi xa, Viên Thiên Canh chắp tay sau lưng nhìn về phía cung điện quy nga ung dung nói.
...
...
“Minh Doãn huynh, Phùng đại nhân đi lâu như vậy rồi chưa quay về, chắc sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ?”
Lần này Án Độc Khố bốc cháy, cũng doạ hỏng Vượng Tài rồi.
Y đến giờ vẫn còn sợ hãi, phải theo sát Triệu Tuân mới có cảm giác an toàn
"Đệ đừng đoán mò, Phùng đại nhân là cường giả Võ Tu nhị phẩm, lại là đi lại ở trong cung cấm đại nội, có thể có gì ngoài ý muốn?"
Triệu Tuân bưng một chung trà lên nhấp một ngụm, tiếp tục nói:
"Ta đoán là, Phùng đại nhân chắc chắn là đang cò kè mặc cả với Viên thiên sư. Những đại nhân vật như bọn họ không thể nào một giá được."
Vượng Tài nghe vậy cũng không hiểu lắm, thế nhưng cảm thấy hình như rất có đạo lý.
"Đúng rồi, Giả đại ca, Quan Tâm Thuật này là có công hiệu với tất cả mọi người sao?"
Triệu Tuân ôn tồn hỏi.
"Đương nhiên không phải."
Giả Hưng Văn giải thích:
"Cái gọi là Quan Tâm Thuật vốn chính là tiến vào trong thức hải của người khác, từ đó nhìn được ký ức của họ. Thông thường mà nói Quan Tâm Thuật chỉ có tác dụng đối với tu hành giả, thế nhưng cũng có ngoại lệ. Một vài người có thiên tư cực cao, cho dù không bước vào cảnh giới tu hành, Quan Tâm Thuật cũng có thể nhìn được.
Nghe Giả Hưng Văn nói như vậy Triệu Tuân đã hiểu rồi.
Hóa ra lúc trước Ngô Toàn Nghĩa tiến vào thức hải của Triệu Tuân là dùng Quan Tâm Thuật, cái này cũng là chứng minh thiên tư của Triệu Tuân quả thực rất tốt, đương nhiên chỉ là văn diện Văn Tu.
Còn về Võ Tu, nếu không phải Giả Hưng Văn miễn cưỡng giúp Triệu Tuân tẩy tủy, e rằng đến giờ hắn cũng không có cách nào nhập phẩm được.
"Vậy nếu như nội gián ẩn nấp trong Bất Lương Nhân Nha Môn không phải là tu hành giả, chỉ là một người bình thường, há chẳng phải Quan Tâm Thuật sẽ không có tác dụng sao?"
Vượng Tài nói ra lo lắng của mình.
"Quả thực là đạo lý như vậy."
Giả Hưng Văn cảm thán nói:
"Thế nhưng loại khả năng này rất nhỏ, bởi vì nếu sắp xếp một người không phải tu hành giả ẩn nấp ở Bất Lương Nhân Nha Môn, nguy hiểm quá cao. Gặp phải tình huống đột ngột cũng không có cách nào kịp thời xử lý được.
Triệu Tuân thấy bầu không khí có chút áp lực, liền hắng giọng nói:
"Chúng ta không cần ở đây buồn lo vô cớ nữa, nhất định phải tin tưởng Phùng đại nhân."
"Đúng vậy, đúng vậy, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Ta ở đây còn có một vài bánh thủy tinh ăn còn thừa, Giả đại ca, Minh Doãn huynh, hai người mau ăn đi."
Vượng Tài giống như nhà ảo thuật biến ra rất nhiều bánh ngọt, bánh thủy tinh này chỉ nhìn từ bên ngoài thôi đã vô cùng mê người rồi.
Ừm, dù sao cũng là miễn phí, không ăn thì uổng.
Triệu Tuân không chút do dự chụp lấy một cái bánh ngọt cho vào trong miệng.
"Đây có lẽ chính là tìm vui trong khổ mà Minh Doãn nói."
Giả Hưng Văn cũng không làm sao cao hứng nổi.
Vụ án của Vương Trung Ích đã giao cho Bất Lương Nhân thụ lý, nếu như không tra ra được nguồn cơn, Bất Lương Soái Phùng Hạo chắc chắn sẽ bị trách phạt, mà Giả Hưng Văn , Triệu Tuân cùng những người khác chắc chắn cũng sẽ bị liên luỵ.
Giả Hưng Văn thật không dễ dàng gì mới nhìn thấy hi vọng thăng chức, cũng không hi vọng thời gian quan trọng này sẽ có điều gì ngoài ý muốn.
Suy cho cùng Triệu Tuân vẫn còn trẻ, có cơ hội và thời gian để leo lên, nhưng thời gian của y thì không còn nhiều nữa rồi.
Triệu Tuân không tiếp lời, hắn vừa mới ăn một miếng bánh thuỷ tinh, vội vàng uống tiếp một chung tràn cho trơn miệng.
Hắn còn chưa kịp nuốt xuống, liền cảm thấy một luồng khí tức cường đại đến gần Bất Lương Nhân Nha Thự.
"Giả đại ca, huynh có cảm thấy gì đó không?"
"Ừm, là khí tức của đại tu hành giả, chắc chắn chí ít cũng là nhị phẩm, cũng không chỉ có một."
Sắc mặt của Giả Hưng Văn có chút trắng bệch. Chắc sẽ không phải là kẻ địch ẩn nấp ở chỗ tối muốn nhảy ra, giết người diệt khẩu đó chứ?