Ngự Sử Trung Thừa Vương Thoại Chi là nòng cốt Trần Đảng.
Nghe thấy câu nói này, Triệu Tuân vô cùng chấn kinh.
Nếu như nói như vậy, Vương Thoại Chi chắc chắn là một viên can tướng đắc lực dưới trướng của Trần Lương Phụ.
Trần Lương Phụ đó vì sao lại muốn đẩy Vương Thoại Chi vào hố lửa.
Không có đạo lý này a.
Ngay cả Triệu Uyên cũng có thể nhìn ra được Vương Trung Ích là một củ khoai nóng bỏng tay, tả tướng Trần Lương Phụ này lẽ nào không nhìn ra?
Hình Bộ và Đại Lý Tự đều không tránh khỏi có liên quan, Ngự Sử Đài cũng không dám tham gia sao?
“Cho nên, vị Ngự Sử Trung Thừa này là thái độ gì?”
“Hắn là thái độ gì không quan trọng, quan trọng là bệ hạ có thái độ gì.”
Giả Hưng Văng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Chuyện này nhanh nhất sáng ngày mai sẽ có kết quả, thế nhưng bất kể là nói thế nào, có thể chứng minh một điểm, tả tướng rất coi trọng vụ án này.”
Lời này của Giả Hưng Văn cũng tính là nói đến điểm rồi, nếu như Trần Lương Phụ không coi trọng chuyện này, vì sao lại tiến cử can tướng dưới trướng Ngự Sử Trung Thừa Vương Thoại Chi nhúng tay vào chứ.
Thế nhưng đường đường là tả tướng vì sao lại chú ý đến sống chết của một Tiết Độ Sứ chứ?
Triệu Tuân nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Có lẽ là Trần Lương Phụ và Vương Trung Ích có giao tình từ trước, muốn giúp đỡ Vương Trung Ích thoát tội.
Triệu Tuân lặng lẽ suy nghĩ.
Lúc này không ném đá xuống giết cũng tính là không tệ rồi, ra tay tương trợ chắc chắn là có giao tình, hơn nữa còn là giao tình không mỏng.
Có điều những chuyện này trước mắt đều không phải thứ Triệu Tuân lo lắng.
Bất kể Ngự Sử Đài có phái người đến hay không, vụ án này hắn đều sẽ điều tra.
...
...
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau Triệu Tuân dậy sớm đánh quyền.
Phối hợp với Đạo Gia Khí Tức Đạo Dẫn Thuật của ân sư Ngô Toàn Nghĩa, một phe hô hấp thổ nạp lập tức khiến cho tinh thần sảng khoái hơn nhiều.
Trước kia hắn cảm thấy trong cơ thể có hai luồng chân khí đang đánh nhau, chắc chắn là tác dụng phụ của Văn Tu, Võ Tu đồng thời tiến hành.
Thế nhưng ở dưới sự điều hòa của Dẫn Đạo Thuật của Đạo Gia, loại cảm giác này dần dần biến mất.
Cho nên Triệu Tuân kết luận đây là cao lao của Đạo Gia Dẫn Đạo Thuật, sau này hắn nhất định phải siêng năng luyện tập, chí ít đảm bảo sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma.
Giả Hưng Văn và Vượng Tài cũng lục tục rời giường, sau khi rửa mặt ba người cùng ăn sáng.
có kim chủ ba ba Vượng Tài này, Triệu Tuân liền có vé ăn dài hạn miễn phí rồi.
Khiến Triệu Tuân thầm sảng khoái nhất chính là bữa sáng, sẽ có người tỉ mỉ chuẩn bị xong bữa sáng rồi đặt ở trong hộp cơm rồi cho vào giỏi đưa đến trước cửa Bất Lương Nhân Nha Môn.
Triệu Tuân bọn họ chỉ cần đến cửa lớn để lấy đồ ăn là được.
Không ngờ rằng ở thời đại này cũng có thể hưởng thụ dịch vụ này, hơn nữa còn là miễn phí, còn cần xe đạp gì?
Một ngày quan trọng nhất là bữa sáng, ăn xong bữa sáng cả ngày đều có tâm tình tốt.
Đặt bữa sáng trên bàn làm việc của nha thự, Triệu Tuân liền bắt đầu đếm trứng gà luộc.
"Một quả, hai quả, ba quả, bốn quả, năm quả..."
Không thể không nói nhà Vượng Tài chính là tài đại khí thô, chỉ là Bạch Thủy trứng luộc cũng mang tới mười lăm quả.
Triệu Tuân xoa xoa hai bàn tay, gõ gõ vỏ trứng bắt đầu bóc vỏ.
Ừm, mười lăm quả trứng gà, một người có thể ăn năm quả, thật là hạnh phúc.
Triệu Tuân hoàn toàn không lo lắng về vấn đề cholesterol quá cao, tiểu tửu choai choai khí huyết phương cương giống như hắn cần nhất là bổ sung dinh dưỡng. Huống hồ hắn còn là tu hành giả, tu hành cần dinh dưỡng rất cao.
Chỉ có bổ sung đủ dinh dưỡng, mới có thể tiến xa hơn trên con đường tu hành.
Ừm, Triệu Tuân tự an ủi mình như vậy.
"Bạch Thủy Trứng này mùi vị quả thực nhạt một chút, Vượng Tài, hôm khác ta dạy đệ làm trứng luộc nước trà."
Triệu Tuân ăn xong năm quả trứng, mãn nguyện lau miệng.
"Trà Diệp Trứng."
"Đúng, dùng nước trà để ngâm trứng, đợi đến khi vị trà ngấm vào, mùi vị của trứng quả thực là tuyệt."
Đến mà không phi lễ, Vượng Tài đối tốt với hắn, hắn cũng phải báo đáo thích hợp cho Vượng Tài.
Trà Diệp Trứng bản quyền này cũng tính là hắn tặng cho Vượng Tài.
"Cảm tình tốt, đệ nhất định phải nếm thử trứng gà của Minh Doãn huynh... ách là Trà Diệp Trứng của Minh Doãn Huynh là có mùi vị gì."
Hai mắt của Vượng Tài sáng lấp lánh.
Giả Hưng Văn ăn cơm khô, không nói câu nào.
Thật sao, Triệu Tuân lần trước không nhìn ra a, không ngờ rằng Giả Hưng Văn lại ăn cơm khô.
Ba người ăn sáng xong, tâm mãn ý nguyện lau miệng.
Hôm nay Triệu Tuân vốn dĩ muốn đến đại lao tiếp tục hỏi chuyện Vương Trung Ích, thế nhưng cuộc nói chuyện đêm qua đã thay đổi chủ ý của hắn.
"Giả đại ca, Vượng Tài chúng ta trước tiên đến Án Độc Khố một chuyến. Trước tiên ta muốn xem tư liệu về tả tướng Trần Lương Phụ và Ngự Sử Trung Thừa Vương Thoại Chi.
Án Độc Khố của Bất Lương Nhân Nha Thư quả thực là chứa toàn bộ dữ liệu, nó thật sự có trợ giúp quá lớn đối với việc phá án.
...
...
Hôm nay Triệu Tuân được Bất Lương Soái Phùng Hạo trao quyền phá án, ở trong Bất Lương Nhân Nha Môn có thể đi tới đi lui.
Án Độc Khố cũng không ngoại lệ.
Thấy đoàn người Triệu Tuân đến, văn thư lại viên của Án Độc Khố sớm đã chuẩn bị xong đồ ăn nhẹ, trà nước cung cấp cho bọn họ dùng khi tìm đọc hồ sơ mệt mỏi.
Cảm giác được đại lão chiếu cố thật là tốt, đãi ngộ tốt, hạnh phúc nổ tung.
Triệu Tuân trước tiên phán đoán thời điểm Trần Lương Phụ đề nghị Ngự Sử Đài cho người đến Bất Lương Nhân hợp lực tra án, là bởi vì Trần Lương Phụ có giao tình không mỏng với Vương Trung Ích, cho nên y muốn chứng minh suy đoán này.
Dựa theo yêu cầu của Triệu Tuân, lại viên văn thư đem tất cả tư liệu liên quan đến Trần Lương Phụ, Vương Trung Ích ra, có mấy chục cuốn.
Trên mặt Triệu Tuân lập tức đen ngòm, nhiều như vậy sao?
Quả nhiên triều đường đại lão không làm người a, mấy chục cuốn, lẽ nào ngay cả ăn uống cũng phải khi chép lại sao?
Thế nhưng nếu đã quyết định điều tra từ đây, Triệu Tuân đương nhiên không có đạo lý chưa đánh đã lui.
Hắn và Giả Hưng Văn, Vượng Tài ba người phân công nhau, bắt đầu lật đọc.
Lúc này tác dụng của việc uống trà cũng được thể hiện ra rồi.
Qua một canh giờ đứng dậy hoạt động gân cốt, ăn chút điểm tâm uống chút trà, là lại có thể khiến người ta khôi phục một chút nguyên khí.
Tâm tình tốt rồi, mới có động lực tiếp tục đọc.
Công việc khiến ta vui vẻ, công việc khiến ta vui vẻ….
Triệu Tuân không ngừng tẩy não mình, khẩu khí quyết không chùn bước.
Nhưng ba người tốn nửa ngày trời cũng chỉ xem xong được mười mấy cuốn.
Từ tình hình bọn họ xem xong để phân tích, dường như Trần Lương Phụ và Vương Trung Ích cũng không có giao tình gì, không những không có giao tình mà ngay cả qua lại cũng không có.
Điều này rất kỳ quái.
Nếu như nói quan hệ của hai người chỉ là đồng liêu, như vậy Trần Lương Bác vì sao phải giúp Vương Trung Ích?
Y không phải Phật Đà cũng không phải Bồ Tát, không có lý do để đại phát thiện tâm.
Vẫn là nói ở đây có ẩn tình khác.
Chớp mắt đã đến giữa trưa rồi, phải ăn trưa rồi.
Triệu Tuân, Giả Hưng Văn và Vượng Tài rất có giác ngộ rời khỏi Án Độc Khố.
Công việc là của đế quốc, thân thể là của mình.
Triệu Tuân bọn họ nhận bổng lộc làm án là thật, thế nhưng cũng không cần phải vì vậy mà làm quên ăn quên uống.
Vẫn như thường lệ, cơm chưa là nô bộc của Vượng Tài đưa đến.
Trải nghiệm dịch vụ VIP này khiến tâm tình của Triệu Tuân rất tốt, trực tiếp ăn hết cả một con gà nướng, gai bát cơm trắng, một bát mì.
Giả Hưng Văn và Vượng Tài cũng ăn như hổ đói, ăn sạch sẽ thức ăn trong hộp.
Sau khi ba người ăn no uống đủ rồi mới mãn nguyện đứng lên chuẩn bị đi ngủ trưa, sau khi ngủ dậy sẽ lại đến Án Độc Khố tiếp tục đọc tài liệu,
Nhưng bọn họ vừa ngủ chưa được bao lâu, liền nghe thấy bên ngoài có người kinh hô:
“Án Độc Khố cháy rồi.”